"Mẹ, nếu như mua Motor nhỏ sớm một chút thì tốt rồi." Lâm Tiếu thấy hơi đau lòng cho mẹ, nếu như mua sớm hai tháng, thì mùa hè này mẹ sẽ đổ ít mồ hôi hơn.
"Mùa hè ra chút mồ hôi tốt cho cơ thể, giải độc." Lữ Tú Anh nói, bà lái xe đi đưa đón Lâm Tiếu vốn không cảm thấy mệt, trước kia mùa hè bà làm việc ở phân xưởng, đổ mồ hôi còn nhiều hơn thế này.
Lâm Tiếu nghe thấy mẹ lý luận giải độc, lập tức nói: "Mỗi ngày con ở trong trường học đều đổ rất nhiều mồ hôi!" Cô sợ về nhà mẹ không cho cô bật điều hòa.
Tới cổng trường, Lâm Tiếu cởi mũ bảo hiểm xuống, chạy vào cổng trường nhanh như chớp: "Tạm biệt mẹ!"
Buổi chiều tan học, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng nhau quai cặp đi ra cổng. Hai người vừa đi, vừa thảo luận đề thi Toán đã làm lúc nãy, đột nhiên, Chu Tuệ Mẫn kéo đồng phục của Lâm Tiếu một cái: "Lâm Tiếu!"
"Làm sao vậy?" Lâm Tiếu ngẩng đầu, bước chân lập tức ngừng lại, cô không thể tin mà trừng lớn hai mắt: "Tiểu Hoàng?"
Bên cạnh xe Motor màu đỏ, mẹ dắt Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng nửa ngồi dưới đất, yên tĩnh nhìn các bạn học đi ra từ cổng trường.
Nghe thấy Lâm Tiếu gọi tên của nó, Tiểu Hoàng lập tức đứng lên, muốn chạy tới chỗ Lâm Tiếu, bị mẹ kéo lại: "Ở đây không được chạy lung tung!"
Mẹ dựa trên xe Motor giữ lấy Tiểu Hoàng, đương nhiên trở thành khung cảnh đẹp nhất cổng trường, các bạn học sôi nổi nhìn về phía Tiểu Hoàng.
Lâm Tiếu nhanh chóng chạy tới chỗ Tiểu Hoàng: "Mẹ! Sao mẹ lại đưa Tiểu Hoàng đến đây?"
Lữ Tú Anh bất đắc dĩ nói: "Nó cứ nhất quyết đòi theo cùng."
Chiều nay khi Lữ Tú Anh ra ngoài, không biết Tiểu Hoàng muốn cùng tới đón Lâm Tiếu, hay là muốn ngồi xe Motor nhỏ của mẹ đón gió, nhất quyết muốn đi theo Lữ Tú Anh ra ngoài, tự mình nhảy vèo một cái lên trước bàn đạp của Motor nhỏ.
Lữ Tú Anh ôm Tiểu Hoàng xuống, Tiểu Hoàng lại nhảy lên, Lữ Tú Anh lại ôm xuống, nó lại nhảy lên...
Lữ Tú Anh bất đắc dĩ hỏi: "Mày cũng muốn đi đón Tiếu Tiếu à?"
Tiểu Hoàng: "Gâu gâu gâu gâu!"
Lữ Tú Anh: "Vậy Motor khởi động rồi, mày không được nhảy xuống đâu đó!"
Tiểu Hoàng: "Gâu gâu gâu gâu!"
Tiểu Hoàng ngồi trên bàn đạp xe Motor, hai đùi của Lữ Tú Anh chặn Tiểu Hoàng ở giữa. Lúc đầu rất cẩn thận mà lái xe thật chậm, sau đó xác định Tiểu Hoàng thật sự rất ngoan, vẫn ngồi trên bàn đạp không nhúc nhích, Lữ Tú Anh mới dùng tốc độ bình thường chạy.
"Tiểu Hoàng! Em cũng tới đón chị tan học à!" Lâm Tiếu ngồi xổm xuống ôm Tiểu Hoàng vuốt ve, cô thật sự thấy rất vui!
Tiểu Hoàng tới cổng trường đón cô, làm tròn lên cũng xem như thực hiện được một nửa ước mơ thời Tiểu học của cô, đưa Tiểu Hoàng cùng đi học!
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tiếu đi vào lớp học, lập tức bị mấy người bạn học vây quanh: "Lâm Tiếu Lâm Tiếu, con chó màu vàng ở cổng trường ngày hôm qua là sao vậy?"
"Lâm Tiếu, đó là chó nhà cậu ư?"
"Lâm Tiếu, mẹ cậu đưa theo chó tới đón cậu hả?"
Các bạn học đều rất tò mò về Tiểu Hoàng, Lâm Tiếu kể lại sinh động như thật sự tích Tiểu Hoàng dọa ăn trộm chạy khi còn nhỏ, bảo vệ toàn bộ tài sản của cả khu nhà cho các bạn học nghe.
Các bạn học đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cảm thán.
"Tiểu Hoàng thật là thông minh."
"Tuyệt thật, tớ cũng muốn nuôi chó, nhưng mẹ tớ không đồng ý. Trở về tớ sẽ nói lại với mẹ, nuôi chó có thể trông nhà!"
Trong lớp có mấy bạn học định sau khi về nhà sẽ kể sự tích của Tiểu Hoàng cho cha mẹ nghe, hy vọng cha mẹ có thể vì vậy mà đồng ý cho mình nuôi chó.
"Sau đó thì sao? Sau đó Tiểu Hoàng còn có chuyện gì nữa không?" Bạch Huyên hỏi.
Chuyện của Lâm Tiếu là lúc Tiểu Hoàng được vài tháng, bây giờ Tiểu Hoàng đã hơn ba tuổi, Bạch Huyên cảm thấy sau đó có lẽ sẽ có nhiều câu chuyện tuyệt vời hơn.
Lâm Tiếu lắc đầu: "Hết rồi."
"Hả..." Bạch Huyên tiếc nuối.
Lâm Tiếu chột dạ sờ sờ mũi, Tiểu Hoàng càng lớn càng lười, càng lớn càng tham ăn, sự tích thông minh vĩ đại lúc còn nhỏ chỉ từng xuất hiện được một lần như vậy, nếu không thì cô cũng sẽ không kể cho các bạn học nghe câu chuyện lúc Tiểu Hoàng mới được vài tháng tuổi.
Khi tan học, Lâm Tiếu đi ra cổng trường lại nhìn thấy mẹ tiếp tục đưa Tiểu Hoàng đến.
Lâm Tiếu ngạc nhiên nói: "Mẹ, tại sao Tiểu Hoàng lại tới nữa!"
Lữ Tú Anh: "Hôm qua con vui vẻ như vậy, lúc ăn gà rán còn xé một miếng đút cho nó, hôm nay nó có thể không tới à?"
Lâm Tiếu từ chối tin Tiểu Hoàng đến đây chỉ vì một miếng thịt gà: "Rõ ràng là Tiểu Hoàng muốn nhìn thấy con sớm hơn một chút!"
Về đến nhà, lúc Lâm Tiếu ăn cơm tối, Tiểu Hoàng vòng tới vòng lui ở bên chân Lâm Tiếu, muốn để Lâm Tiếu đút thịt cho nó ăn.
Lâm Tiếu từ chối nó: "Không được, hôm nay thịt đều mặn, không thể cho em ăn được."
"Ư..." Tiểu Hoàng uất ức rời đi.