Chu Tuệ Mẫn thấy Lâm Tiếu có vẻ không tin liền khẽ thở dài, dường như Lâm Tiếu không hề nhận ra hào quang trên người mình một chút nào. Chưa cần xét đến yếu tố ngoại hình: “Cậu, tớ, Triệu Hiểu Long, Phương Kính Phàm, vì bọn mình tham gia cup Hoa La Canh vừa vào Trung học số 1 đã được rất nhiều bạn chú ý rồi.”
Cũng vì thế mà Chu Tuệ Mẫn càng chăm chỉ học hành, cô bé luôn đề ra yêu cầu cao với bản thân, không muốn sau khi lên cấp hai thành tích lại trượt dốc, không muốn bạn bè và thầy cô cảm thấy cô bé hồi nhỏ thì thông minh nhưng lớn lên chưa chắc đã giỏi, cô bé phải giữ vững phong độ xuất sắc.
Đương nhiên, Lâm Tiếu không quan tâm, thành tích của cô luôn ổn định ở vị trí đứng đầu một cách rất nhẹ nhàng.
Phương Kính Phàm cũng không quan tâm, cậu cũng dành rất ít thời gian cho những môn khoa học xã hội mà cậu không thích, học lệch một cách nghiêm trọng, tổng điểm luôn xếp sau. Nhưng cái dáng vẻ kiểu “Tự do phóng khoáng” này ngược lại rất hấp dẫn trong mắt các bạn nữ.
Ví dụ như bạn nữ dũng cảm đang tán tỉnh Phương Kính Phàm: “Bạn ấy thấy học lệch rất ngầu.”
“Toán Lý Hóa xuýt soát điểm tuyệt đối, thành tích môn khoa học xã hội không tốt, nhìn có vẻ rất ngầu.” Chu Tuệ Mẫn giải thích với Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu lấy làm lạ: “Học lệch thì có gì mà ngầu?”
Lâm Tiếu không hiểu logic đằng sau đó là gì, đương nhiên cô thấy là môn nào cũng đạt điểm cao càng ngầu hơn.
Lâm Tiếu tò mò: “Cái bạn nữ đó tán Phương Kính Phàm kiểu gì?”
Chu Tuệ Mẫn: “Viết thư tình cho cậu ta.”
Phương Kính Phàm đã nhận được mấy bức thư tình rồi, bức nào cũng được đựng trong phong bì rất đẹp, chỗ dán phong bì còn có một nhãn dán hình trái tim nhỏ.
Còn bên trong đó viết gì thì không ai biết được.
“Phương Kính Phàm cũng kín mồm kín miệng lắm, không kể với ai cả.” Chu Tuệ Mẫn nói. Mỗi bức thư cậu đều kẹp vào trong sách, có một lần mấy bạn nam ở cùng ký túc xá lật ghế của Phương Kính Phàm muốn tìm mấy bức thư đó, khi Phương Kính Phàm phát hiện ra đã rất tức giận.
“Sau đó không ai dám lật lung tung nữa.” Chu Tuệ Mẫn nói.
Nhưng Phương Kính Phàm không trả lời thư của bạn nữ tán cậu, cậu cũng nói với bạn nữ đó là cậu không thích bạn ấy, nhưng bạn nữ đó vẫn cố chấp viết thư cho Phương Kính Phàm.
Phương Kính Phàm vẫn luôn nhận, cậu không mở ra cũng không cho bạn nào xem.
Lâm Tiếu nghe Chu Tuệ Mẫn tả, chớp chớp mắt: “Phương Kính Phàm làm như vậy thật là ngầu.”
Không cho người khác xem thư của bạn nữ đó viết cho cậu, Lâm Tiếu cảm thấy cách xử lý của Phương Kính Phàm rất tuyệt vời.
“Nếu tớ mà viết thư cho người tớ thích, chắc chắn tớ cũng không muốn bức thư đó bị người khách xem.” Lâm Tiếu đặt mình vào góc độ của bạn nữ đó để nghĩ.
Chu Tuệ Mẫn gật đầu: “Đúng thế.” Nhưng bạn nữ đó cảm thấy cách xử lý của Phương Kính Phàm rất hòa nhã nên càng không chịu từ bỏ: “Hình như bây giờ tháng nào cũng gửi cho Phương Kính Phàm một bức thư.”
Chu Tuệ Mẫn lại nghĩ là thà đau một lần rồi thôi còn hơn đớn đau mãi mãi, nếu Phương Kính Phàm vứt thư của bạn nữ đó đi hoặc mở ra cho các bạn nam trong ký túc xá đọc cùng, bạn nữ đó biết được chắc chắn sẽ khóc một trận rồi quên Phương Kính Phàm đi.
“Như bây giờ, haizz.” Chu Tuệ Mẫn thở dài.
Hôm nay tin tức bùng nổ, suốt dọc đường về nhà Lâm Tiếu kể cho Lữ Tú Anh nghe: “Mẹ, hình như Bạch Huyên và Lý Triển Bằng lớp con đang hẹn hò.”
“Mẹ, có bạn nữ lớp khác viết thư tình cho Phương Kính Phàm.”
Trong lòng Lữ Tú Anh rất kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Bà hít một hơi thật sâu và tự nhủ không được làm ầm ĩ mọi chuyện, nếu không sau này Tiếu Tiếu sẽ không kể những chuyện như thế này với bà nữa.
Lữ Tú Anh cố gắng nhớ lại bà đã phản ứng thế nào khi Lâm Tiếu kể những chuyện ở trường với bà để giữ nguyên phản ứng như mọi ngày, trò chuyện với Lâm Tiếu như hai người bạn.
“Đúng rồi, Phương Kính Phàm làm như thế là rất tốt, là một tiểu nam tử hán.”
“Bạch Huyên và Lý Triển Bằng cũng chưa chắc là đang hẹn hò, tặng găng tay cũng chưa nói lên được điều gì, con nghe xong để biết thế thôi, đừng nói linh tinh trong lớp.”
Lữ Tú Anh kiềm chế, kiềm chế, lại kìm chế, kiềm chế để không ngắt lời Lâm Tiếu cho đến khi Lâm Tiếu kể xong mới giả bộ thờ ơ hỏi: “Thế trong trường có bạn nam nào thích con không?”
Lâm Tiếu kể suốt dọc đường, chiếc xe máy nhỏ của Lữ Tú Anh đã đi vào trong viện nhỏ, Lữ Tú Anh tắt máy xe, khóa lại, bảo Lâm Tiếu cởi mũ bảo hiểm và miếng đệm đầu gối xuống.
Mẹ hỏi đến mình, Lâm Tiếu có chút căng thẳng. Cô nhìn trộm mẹ một cái, biểu hiện của mẹ rất bình tĩnh, giọng nói cũng hết sức bình thường, Lâm Tiếu liền nói sự thật: “Con không biết, không ai nói với con.”
“Nhưng Chu Tuệ Mẫn nói, bạn ấy nghe đám con trai ở ký túc xá nói, trong trường có mấy bạn nam ngưỡng mộ con.”
Lâm Tiếu nảy số rất nhanh, không dùng từ thích, dùng từ ngưỡng mộ.
Lâm Tiếu vừa nói vừa đi cùng mẹ vào nhà, hơi nóng trong nhà phả ra cùng với giọng nói chói tai của anh trai cũng ập vào mặt.
Lâm Dược Phi đang nằm trên ghế sofa bật dậy: “Cái gì? Thằng nhãi ranh nào thích em?”
Lâm Dược Phi nắm chặt tay.