Lữ Tú Anh vừa tức giận vừa đau lòng khi thấy cây quất vừa mới mua về đã bị biến thành như vậy: "Quả quất là tài lộc ấy thế mà mày cũng dám ăn hết sạch."
Lâm Tiếu xỏ dép vào sau đó chạy ra khỏi phòng, bảo vệ Tiểu Hoàng ở sau lưng: "Tiểu Hoàng nuốt tài lộc vào trong bụng, sau này tài lộc sẽ là của nhà chúng ta."
"Gâu gâu gâu gâu." Thấy có người làm chỗ dựa, Tiểu Hoàng lập tức trốn ở phía sau lưng Lâm Tiếu sủa gâu gâu.
Lữ Tú Anh phụt cười, bà bỏ dép xuống: "Đúng vậy, ăn vào rồi thì chính là của nhà mình."
"Được rồi, được rồi, mẹ đi nấu bữa sáng, hai con mau đi đánh răng rửa mặt đi, đừng để mình phải đến trễ." Lữ Tú Anh tha cho Tiểu Hoàng.
Sáng sớm hôm nay anh được nhàn rỗi nên lái xe chở Lâm Tiếu đi học, khăn quàng cổ và bao tay của Lâm Tiếu đều bỏ trong cặp sách, ngồi trong xe hơi thật là ấm áp.
Anh dừng xe ở trước cổng trường học sau đó bảo Lâm Tiếu quấn khăn quàng cổ và mang bao tay vào trước khi bước vào trường, Lâm Tiếu ngại phiền nên sau khi mở cửa xe ra cô như một làn khói chạy thẳng vào tòa nhà dạy học. Chỉ cần cô chạy đủ nhanh thì gió rét không thể nào chạm được vào cô.
Tới giờ tan học vào buổi chiều, Lâm Tiếu ra trước cửa tòa nhà giảng đường đeo khăn quàng cổ vào bao tay vào, không ngờ lại thấy xe hơi của anh trai đậu ở bên ngoài cổng trường học.
Lâm Tiếu vui vẻ chạy tới: "Anh hai, sao anh lại tới đón em vậy?"
Lâm Tiếu mở cửa xe ra lại càng bất ngờ hơn: "Mẹ, sao cả mẹ cũng tới vậy?"
Hôm nay là ngày tốt gì mà cả mẹ và anh hai đều đến đón cô thế nhỉ?
Mặt của Lâm Dược Phi ửng đỏ: "Lên xe đi."
"Con quả thật đúng là ngôi sao may mắn nhỏ của chúng ta, cái miệng này của con cũng linh quá đi, nói cái gì là dính cái đó?"
Lâm Tiếu ngơ ngác: "Con đã nói cái gì sao?"
Lâm Dược Phi: "Sáng nay em có nói Tiểu Hoàng ăn tài lộc vào thì tài lộc sẽ là của nhà mình."
Buổi sáng, Lâm Dược Phi vừa mới tới công ty liền nhận được tin tức dự án xây dựng nhà ở thương mại mà công ty anh đang dồn hết sức lực tham gia thi công đã trở thành khu nhà ở thương mại đầu tiên ở trong thành phố.
Anh lại được cắt miếng đầu tiên của cái bánh ngọt lớn nhà ở thương mại này.
Buổi chiều, Lâm Dược Phi lái xe chở mẹ mình tới trường học đón em gái, anh phấn khích dẫn mẹ và em gái đến xem khu nhà ở thương mại đầu tiên của thành phố.
Xe hơi chạy tầm nửa tiếng, Lâm Tiếu cảm thấy anh đang lái đến một nơi rất xa, cuối cùng mới chịu dừng lại.
Lâm Dược Phi chỉ vào một ruộng rau rộng lớn xanh biếc ở đằng trước: "Đây, chính là chỗ này."
Nơi này chính là tương lai.
Khu nhà ở thương mại đầu tiên trong tương lai trung tâm thành phố đầy nhộn nhịp.
"Ồ." Lâm Tiếu nhìn ruộng rau xanh biếc ở ngoài cửa sổ, cô không hiểu anh đang kích động về cái gì.
"Mẹ, Tiếu Tiếu, hai người có thích chỗ này không?" Trong mắt của Lâm Dược Phi tái hiện khung cảnh phồn hoa nhộn nhịp của tương lai, anh kích động hơn bình thường: "Chất lượng nhà do con xây thì khỏi phải bàn, trở về chúng ta sẽ mua trước một căn."
Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh: "Một căn đứng tên mẹ, một căn đứng tên con và một căn đứng tên của Tiếu Tiếu."
Mua một căn hộ trong khu chung cư vừa có thể hạn chế làm phiền nhau vừa có thể thuận tiện cho việc chăm sóc lẫn nhau.
Lâm Tiếu thấy dáng vẻ kích động này của anh, cô liền đẩy cửa xe ra bước xuống, mùi phân lợn trong ruộng rau đột nhiên xộc thẳng vào mũi cô, Lâm Tiếu vội vàng đóng cửa xe lại.
"Ọe." Mùi hôi khiến cho Lâm Tiếu cảm thấy buồn nôn.
Sao anh lại thích ở trong một ngôi nhà có mùi phân lợn vậy?
"Anh hai, anh thích thì cứ sống ở đây đi, em không thèm."
Sau khi trở về nhà từ nơi có mùi phân heo, anh trai vô cùng vui vẻ.
Lâm Tiếu ăn một chiếc bánh ngọt lớn, Tiểu Hoàng ăn thịt bò luộc.
Mỗi lần Lâm Dược Phi nhìn thấy cây quất trơ trụi trong nhà, anh đều khen Tiểu Hoàng một câu: "Người ta nói rằng nuôi chó thì mang lại vượng khí cho gia chủ, quả nhiên không sai, Tiểu Hoàng thật sự mang lại vượng khí cho nhà chúng ta mà. Sau này sẽ mua quất cho Tiểu Hoàng ăn."
Lâm Tiếu: "Mua cho em ăn đi, ăn vào trong bụng em cũng giống nhau đó." Lâm Tiếu thích cái vị chua chua ngọt ngọt của quả quất, vừa thơm và ngon.
Lâm Dược Phi bật cười ha ha: "Mua về cho hai đứa ăn chung."
Lâm Dược Phi ở nhà chúc mừng hai ngày, rồi lại tiếp tục những ngày bận rộn đi sớm về khuya. Giành được dự án mới chỉ là bước đầu tiên, còn rất nhiều việc phải bận rộn ở phía sau.