Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 812 - Chương 812.

Chương 812. - Chương 812. -

Lâm Tiếu nhìn thấy anh cứ đi vòng quanh, đầu thấy choáng váng: “Anh, hôm nay sao anh không đến công ty?”

Lâm Dược Phi: “Chẳng phải anh đang chờ kết quả của chị Tiểu Vân của em sao?”

Lâm Tiếu nhẹ giọng nói: “Công ty của anh cũng không phải không có điện thoại mà.”

Anh kiên quyết phải đợi ở nhà, Lâm Tiếu ban đầu không lo lắng, nhưng bây giờ lại bị anh làm cho càng ngày càng lo lắng.

Ngay cả Tiểu Hoàng cũng cảm nhận được anh nôn nóng, đến bên người anh với ý đồ an ủi, nhưng sau khi nó phát hiện sự an ủi của mình không có hiệu quả, Tiểu Hoàng lập tức chạy ra xa chơi một mình.

Lâm Tiếu chứng kiến toàn bộ quá trình Tiểu Hoàng an ủi anh, tổng cộng không quá hai phút: “Tiểu Hoàng, em cũng quá qua loa đi.”

“Reng reng reng” khi điện thoại trong nhà đổ chuông, anh giống như là bị điện giật nhảy dựng lên, tay bắt máy đều đang phát run.

“Người anh em, tra ra được điểm rồi, Thẩm Vân tổng điểm là 521.”

Lâm Dược Phi nghe được số điểm này, cảm thấy máu trên người đều lạnh, Thẩm Vân năm ngoái cũng thi được 521 điểm.

Năm nay còn thấp hơn năm ngoái 2 điểm.

“Thật sự là 521, anh không có đọc nhầm chứ?” Lâm Dược Phi không cam lòng hỏi.

“Nhất định là không nhìn lầm, tôi hiện tại đang cầm trong tay kết quả thi tốt nghiệp trung học phổ thông, đang dùng tay chỉ vào đọc cho cậu nghe nè, Thẩm Vân, 521 điểm.” Bên kia nói.

Lâm Dược Phi không ngừng hít thật sâu, nhờ bên kia đọc điểm từng môn học của Thẩm Vân, đồng thời viết ra điểm của từng môn một.

“Đã có điểm chuẩn chưa?” Lâm Dược Phi hỏi.

“Chưa có, điểm chuẩn làm gì mà có nhanh vậy?” Bên kia nói: “Người anh em yên tâm đi, khi nào có điểm chuẩn, tôi sẽ gọi ch cậu ngay.”

Tổng số điểm là 521, Lâm Dược Phi không biết nên nói với Thẩm Vân như thế nào.

Anh nhấc điện thoại lên, Thẩm Vân bây giờ chắc đang ở trong cửa hàng văn phòng phẩm, bên cạnh có một cửa hàng nhỏ có điện thoại công cộng. Lâm Dược Phi có thể gọi điện và nhờ ông chủ gọi Thẩm Vân.

Nhưng mà Lâm Dược Phi cầm điện thoại lên sau đó lại buông xuống, đi đến cửa thay giày: “Anh đi tìm Tiểu Vân một chuyến.”

Tin tức như vậy, vẫn nên đến nói thẳng cho cô ấy biết, Lâm Dược Phi phải ở bên cạnh Thẩm Vân mới yên tâm.

Trong cửa hàng văn phòng phẩm, Thẩm Vân nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Dược Phi, trong lòng có dự cảm không lành: “Anh nói đi, được bao nhiêu điểm?”

Lâm Dược Phi: “Tiểu Vân, em…”

Thẩm Vân ngắt lời Lâm Dược Phi: “Cứ nói thẳng đi, em không sao.”

Lâm Dược Phi: “521.”

Thẩm Vân im lặng, số điểm này so với số điểm ước lượng của cô ấy dựa trên kết quả thấp hơn mười mấy điểm.

Lâm Dược Phi: “Tiểu Vân, không sao đâu.”

Vành mắt Thẩm Vân đỏ lên, sụt sịt mũi một cái và đưa tay về phía Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi vội vàng ôm lấy Thẩm Vân: “Tiểu Vân, không sao đâu, cùng lắm thì chúng ta học lại một năm nữa.”

Thẩm Vân kiên quyết lắc đầu: “Không, chỉ cần có nguyện vọng trúng tuyển, em sẽ đi học.”

Cô ấy cảm thấy rằng các nguyện vọng chuyên ngành trước không có hi vọng, hi vọng các nguyện vọng chuyên ngành sau hẳn là có thể đủ điểm.

“Vậy thì học cao đẳng.”

“Cao đẳng cũng rất tốt, năm ngoái không phải anh cũng học cao đẳng sao, năm nay học cao đẳng cũng không bị thiệt.”

Nước mắt Thẩm Vân không khống chế nổi chảy xuống.

Lâm Dược Phi dùng những ngón tay gầy guộc chai sần của mình dùng sức lau đi những giọt nước mắt trên mặt Thẩm Vân. Thẩm Vân bị xoa đến đau, nhưng bây giờ cô không quan tâm đến sự đau đớn này.

“Đã lãng phí thời gian một năm rồi.” Thẩm Vân vừa khóc vừa nói.

Lâm Dược Phi: “Lãng phí thì lãng phí thôi, em còn trẻ như vậy, lãng phí mấy năm cũng không thành vấn đề.”

“Chúng ta hãy sống thật tốt, sống lâu thêm một năm nữa sẽ lấy lại vốn, sống lâu thêm hai năm là kiếm được lời.”

Thẩm Vân không ngờ rằng bây giờ Lâm Dược Phi còn có tâm trạng nói đùa, nhưng cô ấy lại thật sự bị Lâm Dược Phi chọc cười.

Lâm Dược Phi ở lại với Thẩm Vân một ngày trời, chờ đến lúc cảm xúc của Thẩm Vân ổn định mới về nhà.

Sau khi về nhà, Lâm Tiếu lập tức hỏi: “Anh ơi, chị Tiểu Vân thế nào rồi?”

Lữ Tú Anh cũng lo lắng nhìn qua.

Lâm Dược Phi xua tay: “Không có việc gì.”

Lâm Tiếu nghi ngờ nói: “Chẳng phải vẫn chưa có điểm chuẩn sao? Tại sao mọi người đều nghĩ chị Tiểu Vân không thể đậu đại học thế?”

“Không chừng năm nay điểm chuẩn thấp hơn năm ngoái nhiều sao?”

Lâm Dược Phi lắc đầu: “Không có khả năng.”

Lâm Dược Phi và Thẩm Vân lại không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng đã nghĩ đến khả năng này.

Tuy nhiên, điểm của Thẩm Vân thấp hơn mười mấy điểm so với điểm ước tính của cô ấy, đây coi như là sự sai lệch tương đối lớn.

Trước đây, tất cả các giáo viên lớp mười hai ở trường trung học phổ thông của Thẩm Vân đều ước lượng điểm của học sinh, trên tổng thể kết quả điểm ước tính không khác nhiều so với điểm thi đại học năm ngoái.

Lâm Dược Phi cũng đã sớm hỏi những người quen trong Cục Giáo dục, đều nói kỳ thi đại học năm nay độ khó tương đương với kỳ thi đại học năm ngoái, điểm số chắc cũng tương đương nhau.

Bình Luận (0)
Comment