Lâm Tiếu vừa chạy đến cổng trường đã thấy hai ánh đèn quen thuộc đến từ hai cái đèn lớn của xe buýt đường số mười chín.
“Lý Dương Trạch, cậu lên trước đi.” Lâm Tiếu gọi.
Lý Dương Trạch lập tức sải đôi chân dài, vèo một cái chạy ra phía trước Lâm Tiếu và Phương Quỳnh Hoa đến thẳng trạm xe buýt.
Xe buýt vừa mới vào trạm mở cửa, Lý Dương Trạch đã bước một chân lên, một chân khác vẫn đặt ở dưới vỉa hè trạm xe buýt, quay người lại vẫy gọi Lâm Tiếu và Phương Quỳnh Hoa: “Nhanh lên, nhanh lên.”
Bác tài phát ra tiếng không đồng ý: “Cậu trai, cậu làm thế không an toàn đâu. Hoặc là đặt cả hai chân lên, hoặc là bước xuống hết đi.”
“Cậu cứ như thế này, nếu như tài xế không chú ý mà cứ chạy thẳng về phía trước thì chẳng phải cậu sẽ bị xé đôi hay sao.”
“Vâng ạ, cảm ơn bác tài.” Lý Dương Trạch cũng bước nốt chân còn lại lên xe, Lâm Tiếu và Phương Quỳnh Hoa cuối cùng cũng thở hồng hộc chạy tới. Lý Dương Trạch vươn tay kéo cánh tay Lâm Tiếu để kéo cô lên xe, Lâm Tiếu lại quay đầu kéo Phương Quỳnh Hoa.
“Sau này không cần vội vã như vậy đâu, mấy đứa ngày nào cũng ngồi chuyến xe này, bác đã nhớ kĩ mấy đứa rồi. Nếu như ngày nào không thấy thì bác sẽ chờ mấy đứa mấy phút.” Bác tài nói.
“Cảm ơn bác tài.”
“Cảm ơn bác tài.”
Ba người Lâm Tiếu luôn miệng nói cảm ơn, trong tiếng cười của bác tài ngồi vào ghế trống trên xe buýt.
Chiếc xe buýt này rất trống, cộng thêm ba người bọn họ thì trên xe chỉ mới có tổng cộng năm người, học sinh trường trung học số một càng chỉ có ba người bọn họ.
Bởi vì dựa theo thời gian tan học bình thường của lớp tự học buổi tối mà nói, thì học sinh trong trường trung học số một sẽ không bắt kịp chuyến xe cuối cùng này. Ba người Lâm Tiếu mỗi ngày về sớm năm phút, ra khỏi cửa phòng học là phi nước đại một mạch đến mới có thể kịp lúc gặp phải chiếc xe này.
Vào mùa hè thì chuyến xe cuối cùng này cũng không quá khó để đuổi kịp, đúng chín giờ là sẽ xuất phát khỏi bến xe, vào đêm hè có rất nhiều người hoạt động ở bên ngoài, dọc theo tuyến đường di chuyển của xe buýt thì trạm nào cũng có người lên xuống, trên đường đi phải tốn không ít thời gian.
Nhưng bây giờ đã vào mùa thu đông, trời tối càng ngày càng sớm, ban đêm ngoài trời càng ngày càng lạnh, ngoại trừ những người phải đi làm đi học thì ít có người nào đi dạo ở bên ngoài, xe buýt không có ai chạy thẳng đến, thời gian đến cổng trường trung học số một sớm hơn chừng mười phút.
Nếu như không phải ba người Lâm Tiếu có được chút tự do rời khỏi phòng học sớm thì bọn họ cũng chỉ có thể nói bai bai với chuyến xe cuối này thôi.
Đương nhiên, mặc dù mỗi ngày đuổi kịp chuyến xe rất vất vả, nhưng mà chiếc xe buýt cuối cùng này dường như đã biến thành chuyến xe đặc biệt của bọn họ. Sau khi lên xe liền có chỗ ngồi, thậm chí chỗ ngồi mỗi ngày của ba người Lâm Tiếu đều giống nhau, rõ ràng không có ai tranh giành với bọn họ.
Lâm Tiếu tựa lưng vào ghế ngồi, thả lỏng trò chuyện với Phương Quỳnh Hoa và Lý Dương Trạch về những chuyện trong trường học.
Sau khi học sinh phải dành thời gian ở lại lớp lâu hơn để thi đua với nhau, ở giữa ba lớp có một cảm giác xa cách mờ nhạt. Ba người Lâm Tiếu, Phương Quỳnh Hoa và Lý Dương Trạch trùng hợp mỗi người lại học một lớp thi đua khác nhau, mỗi lúc đến đêm ngồi xe buýt mười mấy phút để về nhà thì trao đổi những chuyện thú vị xảy ra ở trên lớp thi đua của mình vào ban ngày, ba người đều rất thích khoảng thời gian ngắn ngủi nhẹ nhõm này.
Trước kia ấn tượng về Phương Quỳnh Hoa trong lòng Lâm Tiếu là một nữ sinh có thành tích tốt nhưng lại rất trầm tính, cô ấy luôn luôn học tập, hầu như không có lúc nào chơi đùa ầm ỹ cùng với bạn học.
Nhưng vào mỗi lúc lên xe buýt đi về nhà, Lâm Tiếu phát hiện Phương Quỳnh Hoa thật ra lại một người đặc biệt thú vị. Mỗi cuối tuần cô ấy có thể xem TV hai tiếng, thứ bảy chủ nhật mỗi mỗi ngày một tiếng, cuối tuần Lâm Tiếu cũng có thể xem TV, nhiều lúc Phương Quỳnh Hoa xem TV thì trùng hợp là Lâm Tiếu cũng đang xem.
Nhưng mà nội dung Phương Quỳnh Hoa nói ra lúc nào cũng mắc cười hơn so với khi Lâm Tiếu tự mình xem.
“Ha ha ha ha, Phương Quỳnh Hoa, nghe cậu kể còn thú vị hơn xem phim truyền hình nhiều.” Lâm Tiếu không biết đã lặp lại câu nói này bao nhiêu lần rồi.
Lý Dương Trạch cũng là một người đặc biệt giỏi chọc cười, từng câu nói hành động của cậu ấy và Phương Quỳnh Hoa đã khiến cho chiếc xe buýt đi trong màn đêm này tràn đầy tiếng cười.
Lâm Tiếu ngồi trên chỗ ngồi trong xe buýt mà cười đến ôm bụng.
Dọc theo con đường này, không có hành khách nào lên xe hay xuống xe, xe buýt chạy thẳng một đường. Mỗi lần lái xe đến trạm thì giảm tốc độ lại, sau khi nhìn kĩ dưới trạm dừng không có hành khách chờ xe thì giẫm mạnh chân ga tiếp tục lái về phía trước.