Lữ Tú Anh dọn chén không của Lâm Tiếu đi, Lâm Tiếu muốn rửa chén nhưng Lữ Tú Anh không cho, đuổi Lâm Tiếu đi đánh răng.
"Nhanh đánh răng đi ngủ, sáng ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”
“Mẹ đã đặt túi chườm nóng vào trong chăn, lúc con lên giường nhớ cẩn thận, đừng đè phải túi chườm nóng.” Lữ Tú Anh dặn dò.
“Con biết rồi.” Trước khi Lâm Tiếu lên giường thì vén chăn nhìn thoáng qua vị trí của túi chườm, sau đó cẩn thận từng li từng tí chui vào trong chăn, dùng túi chườm hong khô chân, thoải mái thở dài một hơi.
“Mẹ, mẹ cũng nhanh chui vào ổ chăn đi.” Lâm Tiếu gọi mẹ.
“Đến đây đến đây, lập tức tới ngay.” Lữ Tú Anh dọn dẹp xong phòng bếp, nghĩ thầm ngày mai lại gói thêm chút ít mì hoành thánh đông lạnh, hai đứa Tiểu Phi và Tiếu Tiếu bây giờ cũng cần ăn bữa ăn khuya, không thể cắt mất được.
Sau khi dọn dẹp xong phòng bếp, Lữ Tú Anh dùng xà phòng rửa tay hai lần, mở nắp hộp kem dưỡng da ra lấy một chút kem vừa xoa lên tay vừa tiến vào phòng ngủ.
“Tiếu Tiếu, con đã bôi kem dưỡng da tay chưa?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu rụt đầu vào trong chăn, hỏng bét, lại bị mẹ tóm được rồi.
Mẹ ra lệnh cô mỗi ngày trước khi ngủ nhất định phải bôi kem dưỡng da tay, nhưng Lâm Tiếu ngại phiền phức nên thường xuyên lười biếng.
Lữ Tú Anh đưa tay bắt lấy tay Lâm Tiếu, xoa một nửa số kem dưỡng trên mu bàn tay mình lên mu bàn tay Lâm Tiếu: “Xoa ra đi.”
Lâm Tiếu nhíu mày: “Nhiêu đây cũng nhiều quá.”
Nhiều kem dưỡng da tay như vậy, muốn xoa cho đến khi thấm hoàn toàn không còn dính lên chăn thì mất cực kỳ lâu.
Lữ Tú Anh: “Phải bôi nhiều như vậy mới có tác dụng, ban ngày con đến trưỡng đã không bôi rồi.” Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu cầm theo một hũ kem dưỡng da tay đến trường, mỗi lần rửa tay xong thì bôi lên, Lâm Tiếu cũng ngại phiền phức.
"Cái này cũng ngại phiền phức, cái kia cũng ngại phiền phức, thật không biết cái gì thì con mới không chê phiền phức. Chỉ có làm bài là không chê phiền phức.”
Lữ Tú Anh nghĩ thầm, đứa không thích học tập giống như Tiểu Phi khiến bà phát rầu, đứa quá yêu học tập như Tiếu Tiếu bà cũng phát rầu.
“Đừng học tập quá vất vả, nhất định phải ăn ngon, ngủ ngon, chăm sóc mình cho tốt, đã biết chưa?” Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu.
"Hay là cuộc thi vật lí và hóa học, con đừng học nữa.” Lữ Tú Anh không biết lần thứ mấy thương lượng với Lâm Tiếu.
Hiện tại mỗi ngày Lâm Tiếu về nhà đều đã chín giờ rưỡi, tắm rửa ăn bữa khuya xong đã là mười giờ hơn, còn phải đọc sách hoặc làm đề thêm một lúc nữa.
Mười một giờ đêm mới có thể đi ngủ.
Sáu giờ rưỡi sáng đã phải rời giường.
Giữa trưa trong trường, rất nhiều bạn học nằm sấp lên bàn thiếp một giấc, nhưng Lâm Tiếu trước giờ không ngủ trưa.
Lữ Tú Anh ngày nào cũng lo lắng Lâm Tiếu ăn không ngon, ngủ không đủ. Chủ nhật nào Lâm Tiếu cũng đều muốn ngủ giấc dài, ở trong mắt Lữ Tú Anh đây chính là chứng cứ Lâm Tiếu ngủ không đủ.
Sau khi lên cấp ba, chương trình học của Lâm Tiếu lập tức trở nên căng thẳng hơn. Độ khó của ba môn thi toán lý hóa đều thẳng tắp lên cao, Lữ Tú Anh cho rằng việc Lâm Tiếu đồng thời học ba môn thi đến cấp ba là nên kết thúc, bây giờ nên tập trung học thi toán.
Không ngờ rằng Lâm Tiếu vẫn đang học cả hai.
Lữ Tú Anh: “Nếu như con cảm thấy hứng thú thì có thể đợi đến đại học lại tiếp tục học. Cấp ba bận rộn như vậy, trước tiên cứ ngừng một chút đi.”
“Nghỉ thi hai môn không được, ít nhất là nghỉ một môn thì sẽ có thêm thời gian để ngủ.” Lữ Tú Anh nói.
“Mẹ, chúng ta đã nói nhiều lần lắm rồi. Mấy bạn học chỉ thi một môn trong lớp con ban đêm cũng đều đi ngủ lúc mười một giờ, còn có bạn ngủ càng muộn hơn nữa.” Lâm Tiếu từ chối thảo luận vấn đề này với mẹ.
“Thôi được rồi, trong lòng con tự có tính toán, mẹ chỉ thương con ngủ không đủ thôi.” Lữ Tú Anh giúp Lâm Tiếu ghém góc chăn.
Lâm Tiếu lắc đầu, cô đã tạo thành thói quen làm bài tập sau lớp tự học buổi tối, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Hơn nữa lên lớp mười một sẽ chia khoa tự nhiên khoa xã hội, đến lúc đó tất cả chương trình học xã hội sẽ không học nữa, thật ra Lâm Tiếu còn cảm thấy rất đáng tiếc, cô cũng cảm thấy những lớp học kia rất thú vị.
Chờ đến khi chia khoa tự nhiên, xã hội, thì thời gian học tập của Lâm Tiếu sẽ càng dư dả hơn.
“Yên tâm đi mẹ, con sẽ không để mình phải đói bụng, cũng sẽ không để mình buồn ngủ.” Lâm Tiếu nói với mẹ.