Lâm Tiếu và các bạn trong đội tuyển tỉnh không thi cùng một nơi, cô ra khỏi tòa nhà giảng đường, đi về phía địa điểm tập hợp mà thầy Lý và cô giáo Uông đã hẹn trước, dưới cây đại thụ thứ hai nằm bên phải cổng tòa nhà giảng đường.
Thầy Lý đang đứng hút thuốc dưới tàng cây, thấy Lâm Tiếu đi tới thì vội vàng dập tắt điếu thuốc: "Thế nào rồi?"
Lâm Tiếu: "Em thấy khá tốt!"
Thầy Lý nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi!"
"Tới đây, nói thầy nghe đề thi gồm cái gì?"
Trong những kỳ thi bình thường, từ đầu kỳ thi, các giáo viên đã nhận được bài thi trước rồi. Còn trận chung kết lại vô cùng nghiêm túc, mỗi thí sinh một đề thi, giáo viên dẫn đội cũng không lấy được đề thi dự phòng, mãi đến khi các thí sinh ra khỏi trường thi, thì thầy Lý vẫn chưa biết được các học sinh thi đề bài gì.
Lâm Tiếu nhớ rõ rành mạch ba đề bài, cô nói lại cho thầy Lý theo thứ tự, thầy Lý vội vàng cầm sổ ghi chép lại.
Lúc này, các bạn học cũng lục tục ra khỏi trường thi, thầy Lý tạm thời dừng ghi đề, nhưng cũng không hỏi thăm mọi người xem tình hình thi thế nào như lúc nãy hỏi Lâm Tiếu, không phải trạng thái tâm lý của học sinh nào cũng tốt như Lâm Tiếu, dù sao ngày mai vẫn còn một cuộc thi mà.
Bạn học nào chủ động nói ra hôm nay mình thi thế nào thì thầy Lý sẽ lắng nghe, cổ vũ hoặc an ủi vài câu. Còn học sinh nào không chủ động nhắc tới thì thầy Lý cũng không hỏi, bây giờ không phải lúc sốt ruột để biết những chuyện này.
"Đi thôi, tới nhà ăn ăn cơm." Thầy Lý xây dựng một bầu không khí thoải mái trong đội ngũ.
Mặc kệ là thật sự thoải mái giống như Lâm Tiếu, hay là trong lòng đang sầu lo, thì bụng tất cả mọi người đều đang kêu vang. Trải qua bốn tiếng rưỡi khiêu chiến song song trí nhớ và thể lực, bạn học nào cũng cần được bổ sung năng lượng gấp.
Thầy Lý và cô giáo Uông làm giáo viên cấp ba nhiều năm như vậy rồi, rất hiếm khi phải nhọc lòng như thế này, ngồi cạnh nhắc nhở các bạn học đang ăn ngấu nghiến: "Ăn từ từ thôi, coi chừng nóng, coi chừng nghẹn."
"Ăn từ từ thôi, ăn nhanh quá sẽ không cảm thấy no, coi chừng ăn no quá hư dạ dày đấy."
Thầy Lý và cô giáo Uông dặn dò hết những gì mà mình có thể nhớ ra được: "Hôm nay thi xong rồi thì đừng nghĩ tới nó nữa, điều chỉnh tốt trạng thái để chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai."
"Sau khi về ký túc xá cũng đừng so đáp án, ai cũng không được thảo luận xem ba đề bài hôm nay làm như thế nào, để ngày mai thi xong rồi hẵng nghĩ sau, đến lúc đó thầy cô và các em sẽ thảo luận cùng nhau."
Lâm Tiếu vui vẻ nhìn thầy cô, bởi vì "lệnh cấm so đáp án" của thầy cô, mà sau buổi thi lần này cô sẽ không phải chịu nỗi khổ bị các bạn đuổi theo so đáp án. Ngày thường các bạn học rất thích tìm Lâm Tiếu để so đáp án, mà Lâm Tiếu không thích so đáp án lại là lựa chọn hàng đầu mà các bạn muốn so!
Cuộc thi hôm sau không khác gì ngày đầu tiên, Lâm Tiếu quen cửa quen nẻo hoàn thành cuộc thi bốn tiếng rưỡi.
Ra khỏi tòa nhà giảng đường, được cô giáo Uông nhét cho một viên chocolate dưới cây đại thụ.
Lâm Tiếu mừng rỡ bóc giấy gói kẹo ra, nhét chocolate vào miệng, mùi vị thơm ngon tan ra trong miệng, cô nói mà giọng hơi ngọng: "Cảm ơn cô giáo Uông."
Cô giáo Uông cười: "Hôm qua đã tính mang chocolate tới cho các em rồi, nhưng cuối cùng lại quên mất, hôm nay mới mang tới đây."
Mỗi một bạn học ra khỏi trường thi đều nhận được chocolate yêu thương của cô giáo Uông, có điều miệng đều ăn chocolate giống nhau, nhưng có người cảm thấy ngọt, cũng có người cảm thấy đắng.
Trận chung kết hai ngày đã kết thúc, có người vui nhưng cũng có người buồn.
Ngày hôm qua Lâm Tiếu đã hưởng thụ đãi ngộ không phải so đáp án, nhưng thời hạn có hiệu lực chỉ có một ngày, hôm nay đã mất tác dụng rồi. Hôm nay thầy Lý không chỉ bảo Lâm Tiếu nhớ lại đề bài, mà còn hỏi Lâm Tiếu có thể chép các bước giải đề của mình ra hay không.
Dưới ánh mắt mong ngóng của thầy Lý, đương nhiên Lâm Tiếu không thể nói không rồi.
Trình Tư Hành tranh thủ đãi ngộ cho Lâm Tiếu: "Thầy Lý ơi, thầy bảo Lâm Tiếu viết nhiều đề như vậy thì phải mời Lâm Tiếu ăn cơm chứ!"
Lâm Tiếu lập tức gật đầu thật mạnh, tặng cho Trình Tư Hành một ánh mắt cảm ơn.
Thầy Lý nở nụ cười: "Được, vậy tối hôm nay thầy khao!" Thầy Lý muốn mời tất cả bạn học trong đội tuyển tỉnh ăn cơm, đồng thời không thèm khách sáo mà bảo tất cả bạn học viết lại các bước giải đề của mình, nếu đã khao một bữa, vậy thì dứt khoát cho tất cả viết.
Đề bài trận chung kết, một mình thầy Lý không thể giải ra hết trong vòng bốn tiếng rưỡi được, nhưng lấy được các bước giải đề của mười lăm học sinh, đánh giá đáp án của học sinh là đúng hay sai, tiến hành tự chấm điểm là không thành vấn đề.
Ánh mắt thầy Lý dừng lại trên đáp án mà Lâm Tiếu viết ra, biểu cảm trên mặt vô cùng phấn khích, Lâm Tiếu đều làm rất khá bài thi hôm qua và cả hôm nay!
Đánh giá của thầy Lý là chính xác, sau khi trận chung kết kết thúc, đội tuyển tỉnh lên đường quay về. Mấy ngày sau, thành tích trận chung kết được công bố.
Lâm Tiếu giành được giải nhất cấp quốc gia.
Hơn nữa còn vào đội tập huấn quốc gia có tổng cộng sáu mươi người trên cả nước.