Nhưng việc lại trái ngược hoàn toàn với những gì Phương Kính Phàm nghĩ, vốn sự chờ đợi của Triệu Hiểu Long không phải là Lâm Tiếu không tham gia thi, còn mình thì nhân lúc Lâm Tiếu không có ở đây cuối cùng cũng giành lấy hạng nhất. Cậu không phải là người không có chí khí như vậy.
Triệu Hiểu Long mong chờ Lâm Tiếu tham gia kỳ thi cuối kỳ, trong khoảng thời gian này bản thân cậu đã cố gắng học tập, nhân lúc Lâm Tiếu còn đang bận đủ thứ việc thì vượt mặt cô, giành lấy hạng nhất.
Được thôi! Mặc dù suy nghĩ này cũng không được xem là có chí khí gì cho cam nhưng Triệu Hiểu Long cảm thấy dựa vào thời gian dài nỗ lực học tập để giành lấy hạng nhất thì cũng là hạng nhất hàng thật giá thật.
Nhưng tiếc là Lâm Tiếu lại tham gia kỳ thi cuối kỳ, nói đến cùng thì Triệu Hiểu Long vẫn không có duyên với hạng nhất.
Dưới tình trạng bị đủ các việc chiếm lấy thời gian học tập như gần đây nhưng Lâm Tiểu Vân thi được hạng nhất.
Triệu Hiểu Long đưa tay ra cầm lấy bảng điểm trên bàn làm việc của cô Dương: “Bọn em chênh nhau bao nhiêu điểm vậy cô?”
“Cái gì? Tổng điểm chỉ thua một điểm sao?”
Triệu Hiểu Long cười không được khóc cũng không xong, nhìn bảng điểm trong tay, không biết mình nên vui hay buồn, đây là lần đầu tiên điểm cậu chênh lệch với Lâm Tiếu ít như thế, chỉ có một điểm.
“Hả? Em chỉ cần thi thêm hai điểm là sẽ được hạng nhất rồi!” Triệu Hiểu Long tức giận.
“Cho dù thi thêm một điểm cũng được.” Nếu thêm một điểm thì cậu cũng có thể đồng hạng nhất với Lâm Tiếu.
Cô Dương thấy Triệu Hiểu Long như vậy vừa lắc đầu vừa cười: “Kém chút may mắn thôi.”
Thật ra chênh lệch một điểm là rất nhỏ, chứng minh trong lần thi này năng lực của Triệu Hiểu Long và Lâm Tiếu tương đương nhau, nhưng tiếc là Triệu Hiểu Long vẫn thiếu chút may mắn.
Triệu Hiểu Long nói ra câu mà không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần: “Lần sau, lần sau chắc chắn em sẽ vượt mặt Lâm Tiếu.”
Sau kỳ thì cuối thì sẽ được nghỉ đông. Kỳ nghỉ hè lần trước của lớp học năm năm chỉ có hai ngày, nghỉ đông vẫn phải tiếp tục học bù, nhưng nghỉ đông vẫn tốt hơn nghỉ hè, dù gì cũng còn một kỳ nghỉ Tết nên cô Dương vẫn cho lớp học năm năm nghỉ một tuần, bắt đầu nghỉ từ hai mươi chín Tết cho đến hết mùng năm Tết, mùng sáu bắt đầu đi học lại.
Và đương nhiên lớp học bù kỳ nghỉ đông Lâm Tiếu cũng có thể tham gia.
Lớp học bù kỳ nghỉ đông đều bổ sung các môn thi đua. Lâm Tiếu đã gia nhập đội tuyển Toán quốc gia nên tiến độ học hoàn toàn không giống với các bạn, trước đây những cuộc thi như vậy đều phải tự học, bây giờ tham gia lớp học bù rõ ràng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng ban đầu Lâm Tiểu Vân muốn học chung với các bạn, mọi người đều đến trường, Lâm Tiếu cũng không muốn ở nhà, lúc các bạn học nghe giảng thì cô cũng có thể tiếp tục tự học mà.
Lâm Dược Phi dùng ánh mắt ngờ nghệch nhìn em gái mình: “Mẹ ơi, không phải em học đến ngu người rồi đấy chứ?”
Cô Dương để Lâm Tiếu tự chọn có tham gia thi không, Lâm Tiếu chọn thi, cái này Lâm Dược Phi có thể hiểu do thi được hạng nhất ai lại không thích.
Nhưng còn bây giờ, cô Dương để Lâm Tiếu chọn xem có tham gia học bù không, Lâm Tiếu lại vẫn chọn học, thật sự Lâm Dược Phi không cách nào hiểu được. Kỳ nghỉ đông ở nhà ngủ nướng, xem TV, dạo phố ăn không cơm không tốt sao? Tại sao lại phải đi học bù làm gì?
“Em đã được tuyển thẳng vào Thanh Hoa và Bắc Đại rồi thì cần học làm gì nữa?” Lâm Dược Phi nhìn em gái mình với ánh mắt khó hiểu.
Lâm Tiếu đáp: “Em đi học Toán. Em học Toán đâu phải vì được tuyển thẳng vào Thanh Hoa Bắc Đại.”
Lâm Dược Phi ngạc nhiên hỏi: “Vậy vì cái gì?”
Lâm Tiếu trả lời: “Vì em thích Toán.”
Cô thích Toán, cho nên tình nguyện dành thời gian cho môn học này, từng giây từng phút vùi đầu vào nó cô đều cảm thấy vui vẻ. Niềm vui này đã vượt qua ngủ nướng, ở nhà xem TV vào kỳ nghỉ đông, cho nên Lâm Tiếu mới tình nguyện đi học bù với các bạn vào kỳ nghỉ đông.
Lâm Tiếu nói với anh trai đang sững sờ: “Anh à, không phải anh cũng tăng ca mãi đó sao.”
Lâm Tiếu cho rằng anh sẽ hiểu cho mình, thời gian anh hai tăng ca có thể còn nhiều hơn thời gian Lâm Tiếu học nữa.
Bản thân anh là ông chủ, lại không có ai quản anh, anh tăng ca hoàn toàn là vì anh tình nguyện.
Lâm Dược Phi trừng mắt với cô: “Làm sao có thể giống nhau được? Anh tăng ca là vì kiếm tiền mà.”
Không dễ dàng gì anh mới có thể trở thành người đi đầu trong ngành kiến trúc, đương nhiên phải nắm chặt lấy cơ hội này không thể bị bỏ lại phía sau được.
Lâm Tiếu: “Vậy em học là vì kiếm[1] kiến thức.”
[1] Lâm Tiếu dùng 赚知识 - kiếm kiến thức để phản bác lại từ 赚钱 - kiếm tiền của Lâm Dược Phi.
Lâm Tiếu dùng 赚知识 - kiếm kiến thức để phản bác lại từ 赚钱 - kiếm tiền của Lâm Dược Phi.
Lâm Tiếu cười hi hi, cô cảm thấy cách nói “kiếm kiến thức” của mình rất có hình tượng, mỗi lần học thêm được kiến thức mới thì Lâm Tiếu lại cảm thấy mình như kiếm thêm được gì đó.