Lâm Tiếu là người được hưởng lợi nhiều nhất từ công việc kinh doanh của chị Tiểu Vân.
Lúc đầu, chị Tiểu Vân mở cửa hàng văn phòng phẩm ở cổng trường tiểu học Đường Giải Phóng, Lâm Tiếu luôn là người có đồ dùng học tập xịn nhất, mới nhất ở trong lớp.
Về sau chị Tiểu Vân mở cửa hàng trang sức cạnh trường đại học, Lâm Tiếu không thích đồ trang sức lắm. Nói chính xác hơn là cô nhìn thấy những món trang sức lấp lánh treo đầy tường ở trong cửa hàng, nhưng nghĩ nếu đeo lên đầu, lên tay, lên cổ thì rất phiền phức. So với đẹp thì Lâm Tiếu thích cảm giác thoải mái, dễ chịu hơn.
Mới đầu chị Tiểu Vân hay tặng trang sức cho Lâm Tiếu, về sau phát hiện Lâm Tiếu không hề đeo chúng, cô ấy dần dần không tặng nữa. Chỉ khi nào thấy kiểu dáng mình rất thích thì vẫn muốn tặng cho Lâm Tiếu, hơn nữa còn muốn nhìn Lâm Tiếu đeo lên người.
Sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Lâm Tiếu “...”
Lâm Tiếu đã nhận ra từ lâu, chị Tiểu Vân ăn mặc cho cô giống như cách cô mặc quần áo cho búp bê Barbie lúc cô còn bé. Cô chính là búp bê Barbie ngoài đời thực của chị Tiểu Vân!
Haizz, Lâm Tiếu thở dài trong lòng, vì cuộc hôn nhân hạnh phúc của anh trai, cô đành hy sinh một chút vậy.
Sau khi chị Tiểu Vân bắt đầu kinh doanh hàng hóa Bắc Nam, Lâm Tiếu vui hơn lúc trước rất nhiều, trong nhà có nhiều đồ ăn ngon ùn ùn kéo đến.
Mùa đông năm ngoái, Lâm Tiếu chỉ được ăn tôm khô chị Tiểu Vân mang sang. Đến năm nay, chị Tiểu Vân đã mở một tuyến vận chuyển khác và tìm được nguồn cung cấp mới, Lâm Tiếu đã được ăn tôm tươi!
Tôm được ngâm trong nước, đông thành đá rồi mới vận chuyển đi, khối đá sẽ không tan ra trong quá trình vận chuyển. Đặt vào trong ngăn mát tủ lạnh nhà mình cho đông lại, mỗi khi muốn ăn sẽ lấy một viên đá ra để rã đông.
Anh trai được ăn hai lần, bắt bẻ nói: “Vẫn không ngon bằng tôm mới bắt từ ngoài biển lên.”
Lâm Tiếu cũng rất kén ăn nhưng cô không phát hiện ra điểm khác biệt. Tôm như thế không luộc được, mẹ hay làm món tôm sốt cà, tôm kho, tôm om dầu, ăn không nhận ra điểm khác lạ.
Lữ Tú Anh liếc mắt nhìn Lâm Dược Phi: “Mùa đông được ăn tôm to như thế, nhiều thịt như thế, con còn kén cá chọn canh cái gì.”
Như Lâm Dược Phi đã nói là tôm tươi đánh bắt từ biển thì ở những vùng không ven biển làm sao có thể ăn được? Tôm mà Tiểu Vân chuyển đến là loại tốt nhất được bán ở địa phương. Khách hàng nhiều tiền và yêu cầu chất lượng sản phẩm cao sẵn sàng mua nhiều hơn để ăn vào dịp Tết Nguyên Đán, nhà mình ăn thấy ngon, đãi khách cũng cảm thấy có mặt mũi.
Hồi đầu Lữ Tú Anh không biết Thẩm Vân bán tôm đông lạnh với giá như thế nào, sau đó Thẩm Vân khai trương cửa hàng, Lữ Tú Anh qua đó phụ giúp, bà mới biết giá tôm đông lạnh cao hơn bà nghĩ!
Giá hàng hóa từ Nam Bắc trong cửa hàng cũng không rẻ.
Bỗng nhiên Lữ Tú Anh cảm thấy Thẩm Vân mang túi lớn túi bé sang nhà mình, thật sự là quá lãng phí: “Để lại trong cửa hàng rồi bán có phải là được nhiều tiền rồi không…”
Lữ Tú Anh cảm thấy không thể để Thẩm Vân phải chịu thiệt mãi, nhưng Lâm Tiếu lại thích ăn, mỗi lần chị Tiểu Vân gửi thức ăn đến, bất kể nó được vận chuyển từ Bắc hay Nam, Lâm Tiếu đều sẽ ăn một cách thích thú.
Lữ Tú Anh tiếc cái miệng của Tiếu Tiếu.
Lữ Tú Anh bàn bạc với Lâm Dược Phi: “Sau này Tiểu Vân mang đồ ăn tới đây, mẹ sẽ đưa tiền cho con bé nhé? Dù không đúng như giá bán nhưng mẹ sẽ trả đúng giá vốn.”
Lâm Dược Phi không đồng ý: “Không phải chúng con cũng đã kết… đính hôn rồi sao, mẹ còn đưa tiền như người xa lạ ấy.”
Hai ngày sau, Lâm Dược Phi mua một chiếc vòng cổ bằng vàng và một chiếc vòng tay bằng vàng và mang chúng về nhà: “Mẹ, mẹ tặng cái này cho Tiểu Vân vào Tết Nguyên Đán.”
Lữ Tú Anh vỗ vào đầu: “Sao mẹ không nghĩ ra nhỉ?” Trước kia bà nghĩ Tết phải tặng lì xì, không nghĩ đến việc tặng trang sức.
Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: “Con nói thẳng với mẹ là mua vàng cho Tiểu Vân là xong, sao còn mua về chứ.”
“Hai cái này bao nhiêu tiền, mẹ đưa lại cho con.” Lữ Tú Anh mở cửa tủ, lấy hộp sắt đựng tiền từ trong tủ ra, muốn trả tiền lại cho Lâm Dược Phi: “Mẹ đưa tiền cho con, coi như đây là quà mẹ tặng Tiểu Vân.”
Lâm Dược Phi trừng mắt: “Sao lại thế, Tiểu Vân đưa đồ ăn sang chẳng lẽ con không ăn sao?”
“Đều đã vào trong bụng con, mẹ con, em gái con! Con không nên mua dây chuyển vàng cho Tiểu Vân sao?”
Bà ngoại ngồi bên cạnh phì cười: “Còn vào bụng bà ngoại con nữa.”