Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 873 - Chương 873.

Chương 873. - Chương 873. -

"Vì sao vậy ạ?" Lâm Tiếu muốn nghe lý do của chị Tiểu Vân.

Góc độ suy nghĩ của Thẩm Vân và Lâm Dược Phi không giống nhau, cô ấy nói: "Bắc Kinh gần nhà, Hợp Phì cách nhà hơi xa."

Thẩm Vân nói cho Lâm Tiếu: "Em còn nhỏ như vậy đã phải rời nhà lên đại học, mẹ và anh trai của em đều rất không nỡ."

Lần này trước khi ra ngoài tham quan đại học, Lữ Tú Anh vừa thu xếp hành lý, vừa nghĩ đến Lâm Tiếu ngoảnh lại đã phải rời nhà lên đại học, hốc mắt lặng lẽ đỏ.

Bầu không khí hòa thuận và mối quan hệ thân thiết của gia đình Lâm Tiếu là điều khiến Thẩm Vân ghen tỵ nhất.

Thẩm Vân nói với Lâm Tiếu: "Nếu em đến Bắc Kinh học đại học, cuối tuần anh của em sẽ có thể lái xe đưa mẹ tới thăm em."

Nếu đến Hợp Phì học đại học, tuyến đường lái xe quá xa, rất khó để đến thăm Lâm Tiếu vào cuối tuần.

Lữ Tú Anh đã sớm sắp xếp trong nhà, nếu như Lâm Tiếu học đại học ở Bắc Kinh, cuối tuần có thể lái xe đến cầm quần áo bẩn và vỏ chăn ga giường mà Lâm Tiếu không tiện giặt tay về nhà rồi giặt bằng máy giặt, còn có thể đưa chút đồ ăn ngon cho Lâm Tiếu.

Thẩm Vân còn nói một tin khiến Lâm Tiếu hết sức kinh ngạc: "Mẹ em nói, nếu em học đại học ở Bắc Kinh, bà ấy sẽ đi học lái xe và thi bằng lái xe."

Lâm Tiếu kinh ngạc trợn tròn mắt: "Mẹ cũng đi học lái xe sao ạ?"

Chuyện học lái xe này, anh trai đã đề cập đến rất nhiều lần với mẹ, nhưng mẹ vẫn không đủ can đảm, cảm thấy tuổi mình quá cao, học không được, cứ cho là lấy được bằng lái, thì cũng không dám lái xe ra đường.

Lâm Tiếu không ngờ mẹ lại thay đổi quyết định.

Thẩm Vân: "Mẹ em nghĩ anh trai em công việc cũng rất bận rộn, cuối tuần thật khó mới có thể nghỉ ngơi một chút, lái xe qua lại đi một chuyến đến Bắc Kinh cũng rất mệt mỏi. Nếu bà ấy có thể học lái xe, cuối tuần tự bà ấy cũng có thể đến đại học thăm em, mà không cần anh trai em vất vả."

Từ tận đáy lòng Thẩm Vân rất ghen tị với Lâm Tiếu, cũng ghen tị với Lâm Dược Phi.

Lữ Tú Anh cũng không bỏ rơi bất kỳ ai, đều cân nhắc thay hai đứa nhỏ.

"Oa!" Lâm Tiếu tưởng tượng trong đầu một chút hình ảnh mẹ lái xe chạy như bay trên đường cao tốc, cảm thấy mẹ rất đẹp trai.

"Mẹ chắc chắn có thể học lái xe được." Lâm Tiếu rất có lòng tin đối với Lữ Tú Anh.

Tay chân mẹ tay linh hoạt hơn Lâm Tiếu, lúc thi bằng lái xe máy đã vượt qua một cách nhẹ nhàng chỉ với một lần thi. Lâm Tiếu tin mẹ thi bằng lái ô tô cũng không thành vấn đề.

Nếu mẹ đã sớm có ý định, vì sao không nói với mình, trong lòng Lâm Tiếu nổi lên nghi ngờ, sau đó nhanh chóng hiểu được, tuy mẹ không nỡ để cô đi cách nhà quá xa, nhưng cũng không muốn nói ra, làm ảnh hưởng tới lựa chọn của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu có chút phiền não thở dài một hơi, mẹ không nên giấu diếm cô, cảm nhận của người nhà đối với Lâm Tiếu mà nói rất quan trọng, cô muốn đưa những yếu tố ảnh hưởng này vào.

Đề xuất của anh trai và nỗi nhớ của mẹ, tất cả đều được Lâm Tiếu ghi lại vào cuốn sổ nhỏ trong lòng mình, tổng hợp suy xét tất cả các yếu tố, cuối cùng mới có thể đưa ra điểm số cuối cùng cho ba trường đại học.

"Không còn sớm nữa, ngày mai còn phải dậy sớm đấy, mau ngủ đi." Thẩm Vân nói.

"Chị Tiểu Vân ngủ ngon."

Hai phút sau khi Lâm Tiếu chúc ngủ ngon, trong bóng đêm lại nhỏ giọng gọi: "Chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân."

Thẩm Vân vội vàng hỏi: "Sao thế?"

Lâm Tiếu: "Chị Tiểu Vân, em không ngủ được, chúng ta nói chuyện thêm hai câu nữa đi."

Thẩm Vân cười: "Được."

Lâm Tiếu: "Chị Tiểu Vân, chị thích kinh doanh cửa hàng trang sức hơn, hay buôn bán hàng hóa Nam Bắc hơn?"

"Việc này có gì thích với không thích?" Thẩm Vân cảm thấy những gì Lâm Tiếu nói đều rất trẻ con.

Nếu như nhất định phải chọn một công việc kinh doanh thích hơn: "Hàng hóa Nam Bắc đi."

Bởi vì hiện tại tiền kiếm được từ kinh doanh hàng hóa Nam Bắc đã vượt qua cửa hàng trang sức, đương nhiên kinh doanh nào kiếm được nhiều tiền hơn thì Thẩm Vân thích cái đó hơn.

Trong bóng tối, giọng nói của Lâm Tiếu có chút hân hoan: "Có thật không ạ?"

Lâm Tiếu cũng thích chị Tiểu Vân kinh doanh hàng hóa Nam Bắc hơn, bởi vì sẽ có đồ ăn ngon đi vào trong bụng cô.

Hai người trò chuyện thêm vài câu, Thẩm Vân nghe thấy giọng nói của Lâm Tiếu đã buồn ngủ, nói: "Mau ngủ đi."

Lâm Tiếu lại chúc chị Tiểu Vân ngủ ngon một lần nữa.

Hai phút sau, Thẩm Vân lại nghe thấy Lâm Tiếu nhỏ giọng gọi: "Chị Tiểu Vân, chị ngủ rồi sao?"

Thẩm Vân: "Vẫn chưa, sao thế?"

Lâm Tiếu: "Em vẫn không ngủ được."

"Chị Tiểu Vân, ngày mai chúng ta cùng đến nhà ăn của Đại học Thanh Hoa ăn nhé."

"Được."

Thẩm Vân lại trò chuyện thêm hai câu nữa với Lâm Tiếu, thấy thời gian thật sự hơi trễ, đến sáng mai thức dậy là đã không ngủ đủ tám giờ, nên thúc giục Lâm Tiếu đi ngủ.

"Ừm, lần này em chắc chắn có thể ngủ." Lâm Tiếu lại nhắm mắt vào.

Nhưng mà hai phút sau, Thẩm Vân lại lần nữa nghe được Lâm Tiếu nhỏ giọng hỏi: "Chị Tiểu Vân."

Thẩm Vân nhắm mắt lại, yên lặng nằm trên giường, không trả lời Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu chưa từ bỏ ý định, lại hỏi với giọng cáu kỉnh: "Chị Tiểu Vân, chị ngủ rồi à?"

Thẩm Vân tiếp tục giả vờ ngủ, không để ý tới Lâm Tiếu.

Bình Luận (0)
Comment