“Haizz, tớ nghe nam sinh trong ký túc xá của Tạ Tuấn Lương nói, ngày nào Tạ Tuấn Lương cũng đọc sách bỏ túi đến nửa đêm. Sau khi ký túc xá tắt đèn, cậu ta mở đèn pin của mình nằm đọc trong ổ chăn.” Châu Tinh rất nhanh nói tới tin tức mới nhất được truyền đến từ ký túc xá nam sinh.
“Hả? Một nam sinh như Tạ Tuấn Lương mà cũng đọc sách bỏ túi sao?” Lý Phương Khiết kinh ngạc nói, trong suy nghĩ của cô ấy sách bỏ túi đều là tiểu thuyết ngôn tình, rất ít khi thấy nam sinh xem.
Châu Tinh hạ giọng nói: “Không phải loại sách bỏ túi mà nữ sinh hay đọc, là loại nam sinh hay đọc ấy...”
“Loại nào?” Lý Phương Khiết vẫn không rõ.
Châu Tinh: “Chính là loại mang màu vàng.”
Lý Phương Khiết thốt lên ôi một tiếng: “Mỗi ngày cậu ta đều xem loại sách này à?”
Lâm Tiếu nhíu mày thật chặt, mỗi ngày đều thức đến nửa đêm, ngày hôm sau đi học làm sao còn có tinh thần nữa?
Châu Tinh: “Chắc chắn là không có tinh thần. Nghe nam sinh trong ký túc xá Tạ Tuấn Lương nói, khi Tạ Tuấn Lương đi học đều híp mắt ngủ bù.”
Lý Phương Khiết: “Bảo sao không biết làm bài tập, đã vậy còn nhiều lần tới tìm Lâm Tiếu mượn bài giải.”
Lâm Tiếu nói: “Sau này tớ sẽ không cho cậu ấy mượn nữa.”
Tôn Nhã Bình nói: “Cậu không cho cậu ấy mượn cũng vô dụng, cậu ấy còn có thể tìm người khác mượn.”
Lâm Tiếu: “Tìm người khác mượn cũng không có cách nào khác, dù sao tớ cũng sẽ không cho cậu ấy mượn.”
Sau khi yên lặng một lát, Châu Tinh nói: “Các cậu có nghe nói gì chưa? Lớp thanh thiếu niên mấy năm trước, mỗi một năm đều sẽ có học sinh đang học thì thôi học, có người bị trường học khuyên nghỉ, cũng có người chủ động thôi học.”
Bị trường học khuyên nghỉ, trên cơ bản là bởi vì thành tích không đạt tiêu chuẩn, số lượng nợ môn quá nhiều, dẫn tới bị trường học khuyên nghỉ.
Nguyên nhân tự mình chủ động thôi học càng thêm phức tạp, nhưng chủ yếu cũng là hai loại nguyên nhân, gặp khó khăn trong việc học, hoặc là có vấn đề về tâm lý.
Châu Tinh nói: “Lúc trước tớ vẫn luôn không hiểu, đều vào lớp thanh thiếu niên, vì sao sẽ còn có người thôi học, rồi lại trở lại cấp ba tham gia thi đại học một lần nữa…” Bây giờ nhìn thấy Tạ Tuấn Lương, Châu Tinh có chút hiểu rõ, nếu Tạ Tuấn Lương vẫn luôn không thay đổi, một ngày nào đó cũng không thể không rời khỏi lớp thanh thiếu niên.
Lâm Tiếu suy nghĩ rồi nói: “Để tớ nhắc nhở cậu ấy một chút.”
Châu Tinh: “Nhắc nhở cũng vô dụng thôi.”
Lâm Tiếu: “Dù sao tớ nhắc nhở một chút cũng không phí bao nhiêu công sức.” Nếu có thể giúp được Tạ Tuấn Lương thì tốt, còn nếu không giúp được thì cô cũng không tổn thất gì.
Lâm Tiếu lén nhắc nhở Tạ Tuấn Lương, Tạ Tuấn Lương cứng rắn ừ một tiếng, nhưng mà sau đó cũng không hề thay đổi.
Nghỉ lễ Quốc khánh, Lâm Tiếu đã sắp xếp hành lý để về nhà trước một ngày, sau khi tan học về ký túc xá xách túi hành lý lên rồi lập tức chạy về phía cổng trường. Quả nhiên ở cổng trường thấy được mẹ và anh trai!
“Mẹ!” Lâm Tiếu vui mừng bổ nhào vào trong lòng ngực mẹ.
Dọc theo đường đi về nhà, Lâm Tiếu không ngừng nói về chuyện trên trường đại học với mẹ, nói xong chuyện của mình lại nói về chuyện của bạn học.
Lâm Dược Phi vừa lái xe vừa nghe câu được câu không, khi nghe thấy em gái đi nhắc nhở Tạ Tuấn Lương chép bài mà không học tập, Lâm Dược Phi cười một tiếng: “Vô dụng thôi, cậu ta sẽ không cảm ơn em.”
Lâm Tiếu: “Em làm vậy không phải vì muốn cậu ấy cảm ơn em.”
Lâm Dược Phi: “Vậy em nhắc nhở cậu ta làm gì? Tốn công vô ích.”
Lâm Tiếu: “Đương nhiên là hy vọng cậu ấy có thể bởi vì em nhắc nhở mà thay đổi tốt hơn.”
Lâm Tiếu nói với anh trai: “Anh, anh không biết thư viện của trường đại học chúng em có bao nhiêu sách đâu.”
“Nhiều sách như vậy mà có thể tùy tiện mượn! Một lần có thể mượn năm quyển!”
Lâm Tiếu cảm thấy ở dưới điều kiện được trời ưu ái, giáo viên phụ trách ưu tú như vậy, có bạn học có thể thảo luận vấn đề, có thư viện có tất cả mọi thứ mà còn không học tập tốt, vậy thật là quá đáng tiếc.