"Đến đây đến đây nào hẹn ước 98
Đến đây đến đây nào hẹn ước 1998
Hẹn ước trong gió xuân vui tươi
Hẹn ước những năm tháng mãi tươi trẻ đó."
Trên đường đưa Lâm Tiếu trở về trường đại học thì Lữ Tú Anh mở radio trên xe, tiếng hát quen thuộc bay bỗng trong xe. Sau khi bài này được ca hậu hát vào trong chương trình Xuân Vãn thì chỉ trong một đêm từ trong nhà đến ngoài ngõ đều nghe ca khúc này.
Lâm Tiếu và mẹ vừa nghe thấy giai điệu thì không hẹn mà cùng hát theo.
Lâm Dược Phi ngồi ở vị trí phụ lái lắc đầu: "Chuyển đài đi, nghe đến mức lỗ tai muốn mọc kén luôn rồi."
Lữ Tú Anh: "Nghe hay mà..."
Anh trai ngồi ở vị trí phụ lái thì người ngồi lái đương nhiên là mẹ rồi. Mẹ đang cầm tay lái chạy như bay trên đường cao tốc.
Dọc đường Lâm Tiếu còn ca ngợi vài lần: "Mẹ, tư thế lái xe của mẹ bảnh vô cùng luôn."
Lâm Dược Phi: "Quỷ nịnh hót, anh lái xe mỗi ngày sao không thấy em khen anh lái xe nhìn anh tuấn chứ!"
Lâm Tiếu: "Thì do anh lái xe không anh tuấn chứ sao nữa."
Lâm Dược Phi chậc chậc lắc đầu: "Tuổi còn trẻ mà đã bị mù rồi."
Lữ Tú Anh lấy được bằng lái, lái thử suông sẻ là sự cổ vũ rất lớn với Thẩm Vân. Thẩm Vân cũng vạch kế hoạch đi học lái xe, hơn nữa còn định thi bằng A, loại bằng mà có thể lái xe tải lớn ấy.
Lâm Dược Phi hoảng sợ: "Em muốn thi bằng A? Chẳng lẽ em muốn đích thân lái xe vận tải hả?"
Công ty hậu cần nhỏ của Thẩm Vân đang từng bước gia tăng chạy các tuyến đường.
"Xe tải lớn vận chuyển không cần em phải tự lái chứ?" Lâm Dược Phi nói.
Thẩm Vân: "Chuẩn bị trước mà thôi, lỡ như có lúc cần đến em thì sao, dù sao thì em cũng phải có bằng lái."
Trước năm mới Lâm Dược Phi có mua một chiếc xe mới, chiếc Santana đời cũ này sau này sẽ để lại cho mẹ lái.
Lâm Dược Phi nói với Thẩm Vân: "Chờ em học lái xe xong thì chiếc này để em lái, anh sẽ mua một chiếc mới."
Trong nửa năm tới Thẩm Vân khẳng định không có thời gian học lái xe, cô ấy vừa quản lý chuyện của công ty vừa bận rộn chuyện tốt nghiệp đại học.
Nửa năm sau, Thẩm Vân cũng không chắc có thời gian bởi vì Lâm Dược Phi và Thẩm Vân chuẩn bị tổ chức hôn lễ.
Dự tính như vậy thì chuyện Thẩm Vân lấy được bằng lái sẽ là chuyện của hai năm sau, Lâm Dược Phi cảm thấy đến lúc đó mình có thể đổi một chiếc xe mới nữa.
Lữ Tú Anh trừng mắt liếc Lâm Dược Phi một cái: "Mới mua một chiếc xe mới đã nghĩ đến chiếc tiếp theo, sao con không mua cho Tiểu Vân chiếc xe mới, con thì cứ lái chiếc kia đi."
Thẩm Vân nói: "Như vậy cũng hay, con vừa mới học lái xe, lái xe mới thì hơi áp lực, lo lỡ va chạm sẽ bị trầy."
Lâm Tiếu cũng muốn thử: "Sau khi em đủ mười tám tuổi em cũng sẽ đi học lái xe."
Lâm Dược Phi liếc nhìn Lâm Tiếu liếc một cái: "Học sớm như vậy cũng vô dụng, sau khi học xong cũng không có cơ hội lái, đến lúc đó cầm bằng lái cũng không dám chạy."
Đời trước lúc Lâm Tiếu học lái xe là đã đi làm rồi nhưng sau khi lấy được bằng lái thì vẫn là lý thuyết như trước, bình thường khi ra ngoài rất ít khi tự lái xe.
Bởi vì tư duy của Lâm Tiếu rất sinh động, điều này có nghĩa là cô rất dễ thất thần, cũng không thích hợp lái xe.
Lâm Dược Phi nói: "Em cứ tập trung học tập đi, làm một nhà khoa học, tranh thủ sớm có tài xế của riêng mình."
Tuy rằng Lâm Tiếu vừa mới lên đại học nhưng cô đang tiến tới lý tưởng của mình, đang sải bước trên đường trở thành nhà khoa học.
"Đúng rồi, sau khi em trở về trường thì mời thầy Phương và các đàn anh đàn chị ăn bữa cơm, đừng keo kiệt gọi món biết không!" Lâm Dược Phi dặn em gái.
Lâm Tiếu: "Em biết rồi."
Không cần anh trai nhắc, Lâm Tiếu cũng muốn mời thầy Phương và đàn anh đàn chị ăn cơm rồi. Đây cũng xem như là truyền thống của nhóm nghiên cứu, hàng năm luận văn của ai đăng tải được nhiều nhất, ai có thể lấy được tiền thưởng của nhóm thì dùng tiền thưởng mời mọi người trong nhóm ăn cơm.
Năm trước người công bố nhiều luận văn nhất nhóm nghiên cứu không phải nghiên cứu sinh tiến sĩ, không phải nghiên cứu sinh thạc sĩ, mà là sinh viên chưa tốt nghiệp Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu đã tích lũy kinh nghiệm từ năm nhất đến năm hai, khả năng viết luận văn tiến bộ rất nhiều, sau khi vào năm ba thì bất ngờ bước vào "Mùa thu hoạch" của cô, một năm công bố ba bài luận văn.
Mời cơm cũng không cần đến nơi sang trọng, ăn vài món ở nhà ăn trên lầu là được.
Lâm Tiếu làm theo cách anh trai chỉ cô gọi món, trước tiên đến nhà ăn gọi đồ ăn, có thịt có rau, có nóng có lạnh.
Thầy Phương liếc mắt nhìn thấy chai rượu Thiệu Hưng đặt giữa bàn thì kinh ngạc nói: "Ai mang đến vậy?"
Lâm Tiếu cười ngượng ngùng: "Anh em kêu em mang đến ạ."