"Tại sao lại đi học máy tính?" Lâm Dược Phi ngạc nhiên hỏi.
Lâm Tiếu nói làm là làm, học kỳ này lập tức tự nộp đơn cho chuyên ngành thứ hai, hiện tại học hai chuyên ngành cùng lúc.
Bởi vì năm nhất năm hai Lâm Tiếu không có lớp chuyên ngành máy tính, bây giờ phải bổ sung, vì vậy trên thời khóa biểu trong học kỳ này của Lâm Tiếu, lịch học chuyên ngành máy tính nhiều hơn lịch học chuyên ngành Toán học.
Từ thứ hai đến thứ bảy, thời khóa biểu của Lâm Tiếu được xếp kín.
Lâm Tiếu than thở rằng mình không chộp được thời điểm tốt, lúc cô học tiểu học và trung học, học sinh công nhân đều được nghỉ chủ nhật. Thật vất vả mới đổi thành hai ngày nghỉ thì cô lại lên đại học, lịch học ở đại học không quan tâm đến điều này.
Mặc dù Lâm Tiếu hiểu, nếu trường đại học không sắp xếp lớp học vào thứ bảy, thì hai lớp chuyên ngành của cô đều không có chỗ trên thời khóa biểu, nhưng cô vẫn rất muốn nghỉ hai ngày.
Lâm Dược Phi nghe em gái phàn nàn, anh cười nói: "Còn không phải tự em muốn chọn chuyên ngành thứ hai à?"
"Trưởng thành thật rồi." Lâm Dược Phi nhìn thấy một chút quyết đoán trong em gái sau khi lớn lên.
Chuyện Lâm Tiếu lựa chọn chuyên ngành thứ hai hoàn toàn không bàn bạc với cả nhà, sau khi mọi chuyện đã xong mới thông báo một tiếng cho gia đình.
Liên quan tới việc học của bản thân, Lâm Tiếu càng ngày càng có chủ kiến.
Với trình độ hiện tại của Lâm Tiếu, mẹ và anh trai đã sớm không thể cho Lâm Tiếu bất kỳ lời khuyên gì. Lâm Dược Phi hỏi: "Em học máy tính, vậy mua cho em một cái máy tính đặt ở trường học nhé."
"Trong ký túc xá của em để được không? Đúng rồi, ở trong nhóm nghiên cứu của thầy Phương em có bàn làm việc, có thể đặt máy tính trên bàn làm việc."
Lâm Tiếu liên tục lắc đầu, sử dụng máy tính để học máy tính trước mặt thầy Phương mỗi ngày?
Cái này giống như mang theo bánh hamburger và gà rán KFC vào trong MacDonald’s ăn vậy!
Lâm Tiếu không chút do dự từ chối: "Không cần, em thích đến phòng máy tính."
Sau khi lựa chọn chuyên ngành thứ hai, Lâm Tiếu lại quen biết không ít sinh viên mới, số lần đến phòng máy tính của sinh viên chuyên ngành máy tính là nhiều nhất, mỗi khi Lâm Tiếu đến phòng máy tính đều có thể gặp được sinh viên mới quen.
Thời gian nghỉ ngơi, Lâm Tiếu cũng sẽ chơi game online cùng bạn học mới.
Sau mấy lần chơi, Lâm Tiếu phát hiện các bạn học không còn chơi trò chơi trong phòng máy tính nữa. Lâm Tiếu không quan tâm đến, chỉ cho rằng các bạn học đã chán chơi trò chơi rồi, hoặc là muốn học tập nghiêm túc trong phòng máy tính.
Không có bạn học cùng chơi với mình, một mình Lâm Tiếu cũng không chơi nữa, lúc đầu cô vốn không dành nhiều thời gian vào việc chơi.
Học kỳ này, Lâm Tiếu đều sẽ đến phòng máy tính vào trưa thứ hai và thứ sáu mỗi tuần, thời gian rất có quy luật.
Chỉ là thứ sáu tuần này, Lâm Tiếu đã hẹn nhóm bạn cùng phòng đến rạp chiếu phim xem “Titanic”. Bộ phim này gần đây thật sự rất nổi, mọi người xung quanh đã xem qua đều đang đàm luận về nó, người chưa xem cũng đang sắp xếp thời gian đi xem.
Vì để thứ sáu thoải mái đi xem phim, Lâm Tiếu phân chia nhiệm vụ ngày đó ra và hoàn thành sớm.
Bởi vậy sau khi cô đến phòng máy tính trong tuần này, thứ năm lại tiếp tục đến phòng máy tính.
Vừa mới đeo bao bọc giày và đi vào cửa phòng máy tính, Lâm Tiếu đã thấy mấy bạn học mới đang ngồi trước máy tính chơi game online.
Vẻ mặt Lâm Tiếu kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi trong phòng máy tính: "Không phải các cậu đã lâu không chơi rồi sao? Sao hôm nay lại chơi?"
Bạn học đeo tai nghe, sau khi quay đầu nhìn thấy Lâm Tiếu thì giật mình nhảy khỏi ghế.
"Lâm Tiếu, sao cậu lại tới đây, hôm nay không phải là thứ năm sao?"
"Lâm Tiếu cậu đừng tức giận, không phải chúng tớ cố ý trốn cậu chơi đâu, chỉ là mỗi lần chơi game cùng cậu, chúng tớ đều thua."
Lại còn thua một cách áp đảo mà chẳng có tí hồi hộp nào cả, đối với bên thua trận mà nói, thực sự không có trải nghiệm trò chơi gì.
Cộng thêm thời gian Lâm Tiếu đến phòng máy tính rất có quy luật, các bạn học mới bắt đầu trốn Lâm Tiếu chơi game trong vô thức. Không ngờ hôm nay Lâm Tiếu đột nhiên đổi thời gian đến phòng máy tính, trùng hợp bị bắt tại trận.
Lâm Tiếu sững sờ, sau đó phụt cười: "Cậu đây là không đánh đã khai."
Bạn học nhìn thấy phản ứng của Lâm Tiếu, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ hối hận. Đúng vậy, tại sao cậu ấy phải thừa nhận bọn họ thường xuyên trốn Lâm Tiếu chơi game chứ, thật ra cậu ấy chỉ cần nói sự thật là đã lâu không chơi game, hôm nay đột nhiên muốn chơi một chút, Lâm Tiếu chắc chắn sẽ không phát hiện.
Lâm Tiếu nhìn bạn học trước mặt thay đổi sắc mặt mấy lần, vừa cười vừa nói: "Không sao, tớ không giận đâu."
Cô cũng không phải trẻ con, sẽ buồn rầu chỉ vì đám trẻ trong khu tập thể không thích nhảy dây cao su với mình.
"Các cậu tiếp tục đi, tớ đi làm việc của tớ." Lâm Tiếu vẫy tay với bạn học.