"Còn có chuyện tốt như bánh trên trời rơi xuống thế này kìa!" Cải cách được thi hành từ ngày mùng 1 tháng 1, thanh toán tiền hưu trí xem như là kéo dài, đến lúc cuối năm bù một hơi gần như là mức thiếu hụt của tiền hưu trí cả năm, Lữ Tú Anh cầm sổ tiết kiệm đi rút tiền, rút ra rồi lại tiết kiệm thành lợi tức định kỳ cao.
Nhìn thấy số tiền được rút ra, Lữ Tú Anh vui mừng đến mức không khép miệng lại được, đếm một lần lại một lần: "Tiền hữu trí mỗi năm tăng lên không ít đó."
"Niên Niên, hôm nay bà nội được phát lương rồi. Niên Niên muốn ăn cái gì, bà nội mua cho Niên Niên."
Lâm Niên đã hơn hai tuổi rồi. Nửa năm gần đây trình độ nói chuyện tăng nhanh như gió, hơn nữa từ khi Lâm Niên nói chuyện càng ngày càng tốt, con bé cũng biểu hiện ra mình cực kỳ hứng thú với việc nói chuyện.
Mỗi ngày từ sáng đến tối, chỉ cần thức dậy là cái miệng nhỏ sẽ bô bô bô nói không ngừng nghỉ.
Lúc mới bắt đầu, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân còn thấy vui mừng vì con gái mồm miệng lanh lợi, nhưng không được bao lâu thì hai người đã bị con gái làm ồn đến đau đầu.
Lâm Dược Phi: "Sau con lại cứ như cây súng liên thanh vậy, còn không dừng lại một lúc nào."
Lâm Niên: "Cha ơi, súng liên thanh là cái gì vậy, tại sao súng liên thanh lại không ngừng? Niên Niên giống súng liên thanh chỗ nào ạ, tại sao con lại chưa từng thấy súng liên thanh vậy?"
Lâm Dược Phi đau khổ cau mày: "Sau này cha sẽ dẫn con đi viện bảo tàng quân sự xem súng liên thanh."
Trong nhà, người kiên nhẫn với Niên Niên nhất là dì Hoàng, mỗi ngày dì Hoàng đều sẽ nói chuyện phiếm cùng Lâm Niên, cười nói với Thẩm Vân và Lâm Dược Phi: "Sau khi tán gẫu mệt rồi, thỉnh thoảng ừm một tiếng, à một tiếng là được, tự bản thân Niên Niên có thể nói tiếp."
Lâm Niên thân là một bạn nhỏ hơn hai tuổi, vẫn còn chưa đi nhà trẻ, mặc dù cha mẹ mua rất nhiều sách thiếu nhi cho cô bé xem, trong nhà bốn người là cha, mẹ, bà nội và dì Hoàng lúc rảnh sẽ thay phiên nhau đọc truyện trong sách thiếu nhi cho cô bé, dẫn cô bé đi chơi cùng các bạn nhỏ trong tiểu khu, nhưng lượng tin tức mỗi ngày Niên Niên tiếp xúc thì vẫn có hạn.
Cũng tức là nói Niên Niên căn bản không có nhiều lời để nói như vậy.
Nhưng cô bé lại muốn nói chuyện không ngừng một giây phút nào.
Vậy phải làm thế nào đây?
Đối với chuyện này, Niên Niên có cách giải quyết của riêng mình.
Đó chính là lặp lại lời tương tự n lần.
Ví dụ như bây giờ Lữ Tú Anh hỏi Niên Niên muốn ăn đồ ăn ngon gì, Niên Niên sẽ lặp lại ba lần: "Niên Niên muốn uống trà sữa, Niên Niên muốn uống trà sữa, Niên Niên muốn uống trà sữa."
Trà sữa là loại đồ uống mới hai năm nay mới có, Bắc Kinh sớm hơn một chút, năm nay trong thành phố mới mở cửa hàng trà sữa đầu tiên. Sau khi Thẩm Vân uống trà sữa một lần thì yêu thích ngay, thường xuyên mua về uống, bình thường đều tránh Niên Niên, kết quả cách đây không lâu không cẩn thận bị Niên Niên uống trộm một hớp.
Sau đó Niên Niên cũng ghi nhớ rồi.
Lữ Tú Anh không ngờ Niên Niên muốn uống trà sữa, trong nhà ngay cả đồ ăn vặt cũng không mấy khi cho con bé ăn, nghe nói trong trà sữa có chứa gì đó, cho nên càng không thể cho một cô nhóc hơn hai tuổi như Niên Niên uống được.
Lữ Tú Anh nghĩ ra một cách: "Bà nội về nhà làm trà sữa cho cháu uống."
Lữ Tú Anh mở bình lá trà ra, đổ mấy hạt lá trà ra lòng bàn tay, mở lòng bàn tay ra cho Niên Niên xem. Sau đó dùng mấy hạt lá trà rót một chén nước trà gần như không có màu sắc, rồi nấu sữa bò nóng, đổ một chút nước trà nhạt như nước vào trong sữa bò, bưng ra cho Niên Niên.
"Không có ống hút!" Niên Niên rung đùi đắc ý, sữa bò bà nội nấu còn thiếu một cái ống hút.
Lữ Tú Anh tháo một cái ống hút từ trên hộp đựng sữa bò trong nhà ra, cắm vào trong ly, lần này Niên Niên hài lòng rồi, hút lấy trà sữa từng ngụm từng ngụm nhỏ, còn vỗ vỗ bàn tay nhỏ: "Ngon quá ngon quá!"
Lữ Tú Anh thở phào một hơi, con nít vẫn rất dễ lừa.
“Tiểu Ngư, cậu nếm thử trà sữa của bà nội tớ làm đi, ngon lắm!” Niên Niên đang uống trà sữa, đột nhiên đẩy cái ly sang không khí ở bên cạnh, làm ra dáng vẻ mời bạn nhỏ uống trà nữa.
Lữ Tú Anh tưởng rằng Niên Niên lại đang chơi đồ hàng, cô bé thường xuyên chơi đồ hàng.
“Tiểu Ngư là ai vậy?” Lữ Tú Anh hỏi.
Niên Niên: “Tiểu Ngư là bạn thân của cháu.”
Thế mà tiếp đó, cả nhà phát hiện lần này Niên Niên “chơi đồ hàng” thật sự quá lâu rồi. Liên tiếp rất nhiều ngày, bất kể Niên Niên làm cái gì cũng sẽ làm cùng “Tiểu Ngư”, món đồ thích ăn sẽ muốn chia sẻ với “Tiểu Ngư”, nghe thấy câu chuyện yêu thích trong quyển sách cũng sẽ muốn thảo luận với “Tiểu Ngư”.
Niên Niên vẫn lắm lời như trước đây, nhưng không còn nói với cha, mẹ, bà nội và dì Hoàng nữa, mà là nói với không khí.
Thậm chí trên bàn ăn lúc ăn cơm, Lâm Niên cũng muốn bày một bộ chén đũa ở bên cạnh mình để ăn cơm cùng với bạn nhỏ của cô bé.
Lông tơ trên người dì Hoàng dựng đứng hết, chỉ là bà ấy không tiện nói gì.
Lữ Tú Anh nói ra những gì dì Hoàng nghĩ trong lòng: “Có phải là Niên Niên gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi không?”
Đều nói con nít sáng mắt, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ người lớn không thấy được.
Lâm Dược Phi cau mày: “Mẹ, đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, đừng tin mấy thứ mê tín phong kiến này nữa.”
Lâm Dược Phi và Thẩm Vân cũng rất lo lắng, có điều bọn họ lo lắng là một phương hướng khác. Có khi nào Niên Niên mắc bệnh gì không?
Lông mày Lâm Dược Phi cau chặt, anh chỉ nghe nói đến chứng bệnh tâm thần phân liệt có ảo giác thế này.
Cả nhà luống cuống tay chân, cuối cùng vẫn là vào lúc gọi điện thoại cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu giải quyết vấn đề này.
“Tiểu Ngư là người bạn giả tưởng của Niên Niên đó!”
Tiếng cười của Lâm Tiếu truyền đến từ đầu dây điện thoại bên kia: “Niên Niên có người bạn giả tưởng của mình rồi.”
Giọng nói của Lâm Tiểu có chút hoài niệm: “Lúc còn nhỏ em cũng từng có đó.”