Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 109 - Chương 109: Tiêu Rồi, Cậu Rơi Vào Bể Tình Rồi

Chương 109: Tiêu Rồi, Cậu Rơi Vào Bể Tình Rồi Chương 109: Tiêu Rồi, Cậu Rơi Vào Bể Tình Rồi

Trên thực tế trong lòng anh rõ ràng, kiếp trước sở sĩ công ty 9527 vẫn có thể sống sót trong kẽ hở của mấy gã khổng lồ, và thực hiện những thành tựu tốt đẹp ở khu vực đồng bằng Châu Thổ sông Châu Giang, cũng là bởi vì dựa lưng vào cây đại thụ Xí Nga này, cần tiền thì đưa tiền, cần tài nguyên thì đưa tài nguyên.

Tiếc là về sau Đoàn Mỹ nổi lên, lại sáp nhập với Đại Chúng Điểm Bình, đồng thời cũng ôm lấy bắp đùi Xí Nga, việc kinh doanh nhanh chóng được mở rộng, lập tức liền đánh vào trong những công ty lập nghiệp Internet nhỏ bé kia quân lính tan rã, trở thành ngành nghề dẫn đầu.

Lúc ấy đừng nói 9527, cho dù Nhu Mễ Mua Nhóm dựa lưng BD, cũng không còn sức đánh trả chút nào, thất bại thảm hại.

“Giang Hà, cái nghề này của chúng ta, ở tương lai gần, tuyệt đối sẽ nghênh đón một lần giếng phun bùng nổ, có câu nói, đứng trước đầu gió, heo cũng có thể cất cánh, huống chi người tuổi trẻ năng động giống như cậu vậy.”

“Hôm nay tôi tìm cậu nói chuyện, thật ra là muốn biết, cậy đối với định hướng phát triển tương lai của mình, đã lên kế hoạch trước hay không?”

Tôn Hạo Lâm đứng dậy lại đưa cho Trần Giang Hà một tách trà khác, đầy hứng thú hỏi.

Dĩ nhiên Trần Giang Hà sớm đã có kế hoạch, nhưng ở trước mặt Tôn Hạo Lâm, anh chỉ có thể cười nói: “Tương lai quá xa, biến số quá nhiều, thà không nghĩ, không bằng làm việc siêng năng. Bước qua từng bước một, có thể ngẩng đầu liền nhìn thấy tương lai.”

“Ừ?”

Tôn Hạo Lâm cau mày lại, nhìn sâu Trần Giang Hà mấy lần, vừa rồi lời này của anh rất có ý tứ, thoạt đầu vừa nghe giống như thiếu lý tưởng hoài bão, không có tầm nhìn dài hạn, cẩn thận nhìn kỹ hơn, lại vô cùng có đạo lý.

Người trẻ tuổi trước mắt này, thật sự chỉ là một sinh viên năm nhất sao?

“Giang Hà, cậu học chuyên ngành gì?” Tôn Hạo Lâm hỏi.

“Quản Trị Kinh Doanh.” Trần Giang Hà mỉm cười trả lời.

“Khó trách.” Tôn Hạo Lâm cười cười, nói: “Chuyên ngành tạo ra nhân tài.”

“Hôm nay chỉ trò chuyện đến đây thôi, trở lại làm việc cẩn thận đi, nếu cậu có thể đánh bại Nhu Mễ Mua Nhóm ở khu vực Thiên Hà, tôi sẽ phát cho cậu một phần thưởng lớn vào cuối năm.”

Tôn Hạo Lâm lại vẽ một chiếc bánh khác cho Trần Giang Hà.

“Tôn tổng, tôi có thể ứng trước được không?” Trần Giang Hà không dễ dàng rung rinh như vậy, cười hì hì hỏi Tôn Hạo Lâm.

“Ứng trước sao?” Tôn Hạo Lâm cười một chút, hỏi anh: “Vậy cậu có dám bán hành quân lệnh không, trong hai tháng, làm cho Nhu Mễ Mua Nhóm không có đất đặt chân trong khu vực của cậu được không?”

Trần Giang Hà híp mắt, nói: “Coi như không quan trọng sống chết, không phục thì làm, tiền thưởng thích hợp, tôi sẽ phá dỡ nó!”

“Bộp!” Tôn Hạo Lâm cười vỗ lên bàn, sau đó cúi người lấy ra một phong thư từ trong ngăn kéo, đẩy đến trước mặt Trần Giang Hà, trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra một vẻ côn đồ hiếm thấy: “Cứ làm theo lời cậu vừa nói, phá dỡ nó cho ông đây!”

Trần Giang Hà nhận lấy phong thư này, sau khi cân nhắc, nhếch miệng cười: “NO problem!”

Tôn Hạo Lâm hài lòng gật đầu.

Trần Giang Hà nhận lấy phong thư rời đi, ngược lại cũng không vội đi tìm Nhu Mễ Mua Nhóm đánh nhau, mà đi một chuyến đến phố ăn uống Trung Đại.

Hôm nay thứ bảy, bình thường mà nói, Khương Diệc Xu hẳn là đi làm thêm ở quán trà sữa.

Trần Giang Hà mới vừa ứng trước một khoản tiền thưởng hậu hĩnh từ Tôn tổng, tâm trạng vui sướng, lúc đi ngang qua tiệm bán hoa, đặc biệt mua một bó hoa tường vi.

Bước đến quán trà sữa, quả nhiên Khương Diệc Xu đang đi làm thêm, Hàn Thu Nhã cũng ở đây.

“Ơ, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?”

Hàn Thu Nhã tinh mắt, nhìn thấy Trần Giang Hà nâng một bó hoa bước đến, giọng điệu chua chát nói:: “Không phải Tết hay lễ hội, nhưng cậu lại chịu mua hoa sao?”

Trần Giang Hà lười phản ứng với cô.

“Đáng tiếc, phương hướng lấy lòng đã sai rồi, Diệc Xu nói rất nhiều lần, cậu ấy không thích hoa.” Hàn Thu Nhã lại bổ sung thêm một câu.

“Cậu biết cái búa ấy. Thích hay không thích, cái đó phải nhìn ai tặng.”

Trần Giang Hà liếc mắt, nói với Khương Diệc Xu đang vùi đầu làm việc: “Cậu đừng nói nữa, tôi mang bó hoa này về trường để tặng cho đàn chị xinh đẹp.”

“Đừng…” Khương Diệc Xu chợt ngẩng đầu, trong tròng mắt có vẻ vội vàng khó mà che giấu.

“Ừ, tặng cậu.”

Trần Giang Hà đưa bó hoa tới.

Khương Diệc Xu liền nhận lấy, tựa như bảo bối mà nâng vào trong ngực.

Hàn Thu Nhã nhắc nhở: “Diệc Xu, cậu cẩn thân chút, tường vi có gai.”

Khương Diệc Xu không lên tiếng.

“Thích không?” Trần Giang Hà hỏi cô.

“Thích.” Mặt mày Khương Diệc Xu mỉm cười.

Hoa của Trương Minh Kiệt tặng thì cô cũng không thèm liếc nhìn, còn Trần Giang Hà tặng hoa thì cô là thật tâm thích.

Trần Giang Hà thấy cô cười vui vẻ, trong lòng cũng vui một chút, chợt hỏi: “Bó hoa này làm tôi mất ba ngày tiền ăn, ba ngày tiếp theo, cậu bao nuôi tôi đi, có được không?”

Hàn Thu Nhã vừa nghe Trần Giang Hà nói lời này, lòng nói cậu cái này cũng quá vô sỉ, một bó hoa liền muốn lừa Khương Diệc Xu bao nuôi cậu?

Vậy nếu tặng 999 đóa hoa hồng, chẳng lẽ muốn vào nhà họ Khương tương đương với ở rể sao?

“Được.”

Khương Diệc Xu lại không chút do dự gật đầu đồng ý.

Hàn Thu Nhã ngơ ngác liếc nhìn cô, trong đầu nghĩ: Xong rồi, nha đầu này thật sự rơi vào bể tình rồi.

Không đúng, cô đây là đã lao xuống sông sâu sóng cả rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0