Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 171 - Chương 171: Tam Ca, Cậu Gây Chuyện Rồi Có Biết Không?

Chương 171: Tam Ca, Cậu Gây Chuyện Rồi Có Biết Không? Chương 171: Tam Ca, Cậu Gây Chuyện Rồi Có Biết Không?

"Không hổ là trường đại học 985 trâu bò nhất toàn tỉnh, bầu không khí học tập như vậy thật sự là thúc đẩy con người ta tiến tới, điểm duy nhất không tốt chính là rất ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ."

Lần trước Trần Giang Hà ngủ trưa trong thư viện trường mình ngủ đến say sưa, đi vào thư viện Trung Đại, vốn định gối đầu lên đống giáo trình, ngửi hương sữa trên người Khương Diệc Xu ngủ một giấc thật ngon, bù lại nguyên khí đã thất thoát trong ba ngày thu vận hội, ngàn vạn lần không ngờ, bầu không khí học tập ở nơi này phi thường lôi cuốn, không chỉ hại anh không thể đi vào giấc ngủ, thậm chí còn nảy sinh xúc động muốn ngồi thẳng lên cố gắng làm vài đề hàm số.

Trần Giang Hà ngẩng đầu nhìn Khương Diệc Xu bên cạnh một cái, thấy cô nâng đôi má thơm, khi thì cúi đầu đọc sách, khi thì liếc nhìn anh, cười hỏi: "Cậu đang nhìn sách hay là nhìn tôi?"

"Nhìn cả hai." Khương Diệc Xu nhẹ giọng trả lời.

"Vậy cậu thích nhìn sách hay là thích nhìn tôi?" Trần Giang Hà lại hỏi.

Gương mặt Khương Diệc Xu đỏ lên, dùng tiếng nói cơ hồ chỉ có bản thân có thể nghe được đáp: "Thích nhìn cậu."

"Ửm? Cậu nói cái gì, tôi không nghe rõ." Trần Giang Hà ngẩng đầu lên, nghiêng thân mình qua, đặt tay ở trên đùi cô, để sát lỗ tai vào bên môi cô.

"Tớ thích cậu." Khương Diệc Xu nhẹ nhàng mà áp tai thổ lộ, sau đó dịu dàng gọi anh: "Anh."

Trần Giang Hà sửng sốt một chút, nếu không phải lòng bàn tay rõ ràng cảm nhận được độ ấm ở hai chân cô, suýt nữa đã nghĩ rằng mình đang nằm mơ.

"Thư viện là nơi thần thánh để học tập, chúng ta phải tôn trọng, đọc sách cho đường hoàng, không được phân tâm, cũng không được nói chuyện yêu đương, càng không thể ảnh hưởng đến việc học của những người khác."

Trần Giang Hà phục hồi tinh thần lại, cầm lấy cuốn giáo trình toán cao cấp mới đến nỗi chỉ mới ký mỗi cái tên của anh, nghiêm túc bắt đầu nghiên cứu từ trang đầu tiên.

Thật ra lúc học trung học anh học toán học cũng không kém, một bài thi tổng cộng một trăm năm mươi điểm, nếu cố gắng cũng có thể thi được chín mươi, nguyên nhân học toán cao cấp ở đại học không giỏi, chủ yếu là vì trốn tiết quá nhiều lần, mất gốc nghiêm trọng, đôi khi tâm huyết dâng trào đi học được một hôm, lực chú ý còn luôn tập trung vào bộ ngực 36D của Lâm Tư Tề, như vậy nếu có thể học giỏi, vậy thật sự là gặp quỷ rồi.

Chỉ có điều nếu nghiêm túc lên, Trần Giang Hà vẫn rất giỏi, làm một mạch mười hai đề hàm số.

CMN làm sai hết.

"Thật sự là tàn nhẫn."

Trần Giang Hà cũng phục luôn, không cam lòng mà sao chép đáp án đúng, lúc này cuối cùng cũng tìm được một chút an ủi, chép hết toàn bộ không sai một chữ nào.

Quả nhiên, chép đáp án mới là bí quyết giải đề hợp lý nhất, dựa vào đầu óc mà trầm tư suy nghĩ chỉ tổ lãng phí thời gian.

"Được rồi, mục tiêu chăm chỉ học tập hôm nay đã hoàn thành một cách trọn vẹn."

Trần Giang Hà vừa lòng khép lại giáo trình, quay đầu nói với Khương Diệc Xu: "Đói bụng rồi, đi ăn khuya với tớ đi."

"Ồ." Khương Diệc Xu gật đầu, sau đó hỏi anh: "Có cần giảng cho cậu cách giải mấy đề vừa làm sai không?"

Trần Giang Hà khoát tay, tự tin nói: "Không cần, chép một lần đã thông hiểu đạo lí rồi, chỉ cần lúc thi cuối kỳ đề thi không quá khác biệt, thì không dám nói lấy được học bổng, nhưng việc đạt tiêu chuẩn là chắc chắn không thành vấn đề."

"Thật là lợi hại." Khương Diệc Xu cười nhẹ khen một câu.

Trần Giang Hà vươn tay cọ cọ chóp mũi thanh tú của cô, nói: "Người khác khen tôi, tôi sẽ cho là thật, nhưng cậu vừa khen một tiếng này, lại làm tôi suýt nữa muốn bay lên, muốn đi ra phố ăn vặt gọi một phần ‘Malathang(1) linh hồn’ để ăn cho đỡ sợ."

1.Malathang: là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên. Theo tiếng Trung, malathang có nghĩa là tê cay nóng.

"Ừm." Khương Diệc Xu gật gật đầu nói: "Đi thôi, tớ mời cậu ăn."

"Không cần như vậy, để cho người khác nghe thấy, còn tưởng rằng người có gia tài bạc triệu như tôi không ăn nổi Malathang."

Trần Giang Hà cầm tay Khương Diệc Xu đút vào túi mình, dưới ánh nhìn chăm chú hâm mộ của một đám nam sinh chung quanh, khí phách mà dẫn hoa khôi của bọn họ đi ra khỏi thư viện.

Đêm khuya ở Quảng Đông đã có hơi se lạnh, lúc gió thổi qua hai gò má, mang theo từng luồng hơi lạnh nhè nhẹ, giống như giữa trưa vẫn ăn mặc quần áo ngắn tay như mùa hè, buổi tối lại bắt đầu mặc đồ mùa đông.

Dù là như thế, phố ẩm thực và hàng quán ăn vặt xung quanh Trung Đại vẫn luôn đông đúc như trước, Malathang nóng hôi hổi, xiên thịt nướng tỏa hương thơm khắp bốn phía, khói than bốc lên ngùn ngụt, hải sản xào màu sắc hấp dẫn, và cả đặc sản phương Bắc bánh hấp kẹp thịt đầy ụ, bánh nhân trứng gà, lẩu cay Hồ Bắc, v.v bất kể trời có lạnh đến cỡ nào, chỉ cần chen chúc mua một bữa ăn khuya, tự nhiên thân mình sẽ lập tức ấm lên.

Vốn Trần Giang Hà muốn ăn Malathang, nhưng khi đi ra bên ngoài lại bị hải sản hấp dẫn, bỏ tiền làm ngay một nồi, cay tê thơm tươi, hương vị tuyệt hảo, ăn đến mê ly.

Ăn xong bữa ăn khuya với Khương Diệc Xu, bắt xe về đến trường thì đã là mười một rưỡi tối, trở về ký túc xá 414, không khí lại quạnh quẽ một cách bất ngờ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0