Làm xong việc này, Trần Giang Hà đi ra gửi tin nhắn QQ cho cô Từ:
"Cô Từ, cô ở đâu?"
Tin nhắn gửi đi một hồi lâu cũng chưa nhận được trả lời.
Quan trọng là avatar QQ của cô Từ đang sáng.
"Tích tích tích."
Trần Giang Hà đợi nửa ngày rốt cục nghe thấy chuông báo tin nhắn, nhanh chóng bấm vào xem, không phải cô Từ trả lời tin nhắn, mà là Lâm Tư Tề gửi tin nhắn tới: "Lớp trưởng, cậu đã ngủ chưa?"
"Bản nhân đã chết, có việc thì đốt vàng mã."
Trần Giang Hà tức giận trả lời lại một câu, sau đó thêm bốn chữ: "Người lạ chớ gần."
Lâm Tư Tề ở đầu bên kia đột nhiên im ắng.
"Tích tích tích."
Qua một hồi lâu, Từ Chỉ Tích gửi tin nhắn đến: “Đây”.
Trần Giang Hà vui vẻ trong lòng, nhanh chóng đánh chữ gửi qua: "Có một việc phiền lòng muốn nhờ cô hỗ trợ giải đáp nghi vấn, được chứ?"
"Nói." Từ Chỉ Tích đích đáp lại hơi lạnh nhạt.
Tròng mắt Trần Giang Hà quay tròn, nhanh chóng trả lời: "Gần đây có một cô gái tỏ tình với tôi, còn tặng quà cho tôi, tôi không thích cô ấy, cũng đã nói rõ với cô ấy rằng tôi đã có người mình thích, nhưng cô ấy vẫn không chịu từ bỏ, đeo bám chặt chẽ, làm sao bây giờ?"
". . . . . ." Từ Chỉ Tích ngơ ngác.
"Cô Từ, cô gửi sáu chấm là có ý gì? Ám chỉ ngày mai sáu giờ sáng đến ký túc xá của cô gặp mặt nói chuyện?" Trần Giang Hà cố ý hỏi.
"Suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đang tò mò cô gái nào mà cẩu thả như vậy, lại đi chủ động tỏ tình với tên khốn kiếp như cậu, còn đeo bám chặt chẽ?" Từ Chỉ Tích hỏi tỉnh bơ.
"Hay là tôi sắp xếp để hai người gặp nhau một lần, dùng vẻ đẹp và khí chất của cô để khuyên cô ấy bỏ cuộc?" Trần Giang Hà hỏi lại.
"Leng keng." Từ Chỉ Tích gửi một icon lấy búa gõ đầu, tiếp theo trả lời: "Tôi muốn đi ngủ, xin cho cậu một lô đồ dùng làm việc rồi đó, ngày mai cậu tới văn phòng của tôi một chuyến, ký tên rồi lĩnh đi."
"Ồ. Cô bỗng nhiên đối xử tốt với tôi như vậy làm chi, không phải cũng thích tôi đó chứ?"
"Thích cái đầu quỷ của cậu, ủng hộ học sinh khởi nghiệp, thân làm cô giáo không thể đẩy cho người khác, ngủ đây ngủ đây, ngày mai gặp."
"Tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng ngủ ngon chứ."
"Ngủ ngon, hỗn đản!"
"Ngủ ngon, Tiểu Tích Tích."
". . ."
Từ Chỉ Tích gửi xong ba dấu chấm này avatar lập tức tối xuống luôn.
Trần Giang Hà lại nhếch miệng cười, lần này xem như mạo hiểm qua cửa, tâm trạng rất tốt, cởi thắt lưng, đi toilet tè một chút để ăn mừng.
Lúc ra khỏi toilet, giương mắt liền thấy Lưu Đống Lương ủ rũ, mặt xám như tro tàn, Trần Giang Hà hoảng sợ: "Lão Lưu, anh làm sao vậy, không phải đêm nay có hẹn với giai nhân sao?"
"Chó má có hẹn với giai nhân, CMN ông lại bị đàn bà đùa giỡn nữa."
Lúc Lưu Đống Lương nói chuyện, ánh mắt phiếm hồng, thật sự là tức không nhịn nổi, bỗng nhiên vung nắm đấm lên đấm cái phịch vào vách tường toilet, nửa cái ký túc xá cũng rung theo.
"Tức giận cũng đừng đấm tường chứ, bức tường vô tội mà."
Trần Giang Hà nâng tay quàng lấy bả vai Lưu Đống Lương, hỏi: "Không phải lại đụng phải vách ở chỗ Lâm Tư Tề đó chứ?"
"Không phải." Lưu Đống Lương lắc đầu, hỏi lại Trần Giang Hà: "Nếu có một người phụ nữ hết lần này đến lần khác đùa bỡn tình cảm của cậu, cậu sẽ làm như thế nào?"
"CMN, còn nói không phải Lâm Tư Tề, trừ cô ta, còn có ai có thể lặp đi lặp lại nhiều lần đùa bỡn tình cảm của cậu?"
Trần Giang Hà trợn trắng mắt xem thường, sau đó nói trong ánh nhìn chằm chặp của Lưu Đống Lương: "Nếu là Lâm Tư Tề, bị đùa giỡn thì bị đùa giỡn thôi, mọi người đều là bạn học chung lớp, nhìn thoáng một chút. Nếu là nữ sinh khác, tôi sẽ đề nghị cậu nghĩ hết mọi cách chiếm được cô ta vào trong tay, phải làm cho mang thai rồi sau đó một cước đạp đi."
"Nếu như người ta căn bản không ngại mang thai, mang thai thì đi bệnh viện bỏ đi, sau đó làm như không có việc gì tiếp tục đi tìm người đàn ông khác phong lưu khoái hoạt thì sao?" Lưu Đống Lương hỏi.
Trần Giang Hà giật mình, chợt cười ha ha, hỏi: "Xin hỏi mặt mũi cô ta xinh đẹp không?"
"Rất được, giá trị nhan sắc tương đương Lâm Tư Tề, dáng người thì hơi kém hơn chút." Lưu Đống Lương nghiêm túc trả lời.
"Tôi có một người bạn rất muốn làm quen với cô gái như vậy, cậu có phương thức liên lạc của cô ta không?" Trần Giang Hà cười tủm tỉm hỏi han.
"Người bạn mà cậu nói chắc không phải là Bằng Tử chứ?"
Lưu Đống Lương nhìn nhìn Trần Giang Hà, nói: "Nói thật thì cô gái đó đúng là lẳng lơ y như Bằng Tử, lại chỉ xem một mình tôi là kẻ ngốc, muốn câu là câu, muốn đá là đá, CMN tôi cũng không biết tự trọng, biết rõ núi có hổ, lại cứ đi về phía đó."
"Chính vì cậu quá cố chấp, chơi chứng khoán cũng vậy, chuyện tình cảm cũng như vậy."
Trần Giang Hà vỗ vỗ bả vai Lưu Đống Lương, nói:"Cậu đưa phương thức liên hệ của cô ta cho tôi đi, hôm nào tôi giúp cậu xả tức."
------
Dịch: MBMH Translate