Nói xong, ánh mắt Diệp Tiểu Dung vụt sáng, cố ý vô tình nhìn Trần Giang Hà đang ngồi ở hàng ghế phía trước gần cửa sổ một cái, anh đang bình tĩnh nhìn phòng ốc ngoài cửa sổ, không biết là đang ngắm cảnh, hay là đang suy nghĩ cái gì.
Vương Kiệt cũng nhìn theo ánh mắt Diệp Tiểu Dung nhìn Trần Giang Hà một cái, cười nói: "Tổng giám đốc Trần quả thật lợi hại, bất kể là làm kinh doanh hay là làm quản lý đều có một chút tài năng, chỉ có điều vẫn còn đi làm công cho công ty, muốn mua một tòa nhà trong trung tâm thì phải làm bao nhiêu năm? Ai cũng biết khoác lác, nếu tôi kiếm được số tiền lớn, tôi còn muốn mua luôn cả Trung Tín building hoặc là tháp Nghiễm Châu đang xây dựng kia."
Bên này đang thổi phồng vô bờ bến, Trần Giang Hà ở phía trước cũng đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện mua nhà bên rìa Châu Giang.
Năm 2006 là thị trường cổ phiếu bò tót, cũng là năm mà thị trường nhà đất bắt đầu sốt dẻo, ví dụ như khu Quảng Đông, tháng 1 năm 2006, giá bình quân các căn nhà thương phẩm(4) mới xây ở Quảng Đông khoảng 5564 đồng mỗi mét vuông, tới tháng 11, con số này biến thành 6633 đồng một mét vuông, thời gian 11 tháng, tốc độ tăng trưởng đạt tới 19.2%.
Mà CBD Châu Giang Tân Thành thân là trung tâm tương lai của Quảng Đông, giá bình quân đã hơn hai mươi ngàn, hơn nữa còn đang tăng lên không ngừng với tốc độ chóng mặt.
Thời này, đối với phần lớn người mà nói, mua nhà là lựa chọn đầu tư tốt nhất không thể nghi ngờ, chỉ cần trong tay có tiền, thì chỉ cần quăng vào thị trường nhà đất, bất kể là mua nhà hay là mua đất, chỉ cần mua đúng đoạn đường, trên cơ bản là chỉ có lời chứ không bao giờ lỗ.
"Chỉ có điều, hiện tại còn quá sớm để thâm nhập vào thị trường nhà đất, mua nhà bên rìa Châu Giang để ở thì không thành vấn đề, còn đầu tư thì chắc chắn phải chờ tới khủng hoảng tài chính năm 2008, thị trường nhà đất giảm mạnh, mới bước vào mà bắt đáy!"
Trần Giang Hà tâm sáng như gương!
Trần Giang Hà đích thân dẫn đội điều hành công việc kinh doanh, đương nhiên sẽ không giống như Lý Tuấn bôn ba mệt nhọc cả ngày và kết quả không một hạt nào được gặt, ngay cả một một người bán hàng đều không kiếm được.
Bán hàng ở thôn Thạch Bài thực sự khó, bởi vì rất nhiều chủ quán ăn đều là dân địa phương trong làng, không có trình độ học vấn gì, tiếng phổ thông tương đối yếu, kết nối trao đổi với họ, nhân viên bán hàng không nói được tiếng Quảng Đông sẽ gặp bất lợi.
Mà Trần Giang Hà, Diệp Tiểu Dung và sáu nhân viên bán hàng kỳ cựu quận Hải Châu đều là người Quảng Đông có thể nói được tiếng bản địa, giao tiếp cơ bản không có rào cản, thỉnh thoảng một vài câu chuyện cười hoặc tin tức thú vị kỳ lạ, còn có thể chọc cho các ông chủ cười to ha ha, thỏa thuận thành công mục đích bán hàng với họ một cách thoải mái vui vẻ.
Nhưng, mục đích thuộc về mục đích, vẫn còn một đoạn đường khá lâu phải đi trước khi hợp đồng được ký kết chính thức, cần thực hiện nhiều chuyến đi hơn nữa, kéo dài khắc phục khó khăn.
Thời gian điều hành công việc kinh doanh, Trần Giang Hà đặc biệt mua một bao thuốc lá, đến Ban quản lý trị an của Ủy Ban thôn Thạch Bài, dùng điếu thuốc này để làm quen với các chú trong Ban quản lý.
“Trần tổng, lúc vừa mới vào thôn, một vài người gài phù hiệu đỏ ở cửa thôn nhìn chằm chằm chúng tôi như thể họ đang đề phòng kẻ trộm, ánh mắt thật sự ghê tởm, tại sao anh lại mua thuốc lá làm quà cho họ vậy?”
Khi Trần Giang Hà bước ra khỏi Ủy Ban Quản Lý, Diệp Tiểu Dung ngoài cửa đợi anh có chút buồn bực hỏi một câu.
“Hoàn cảnh thôn Thành Trung tồi tệ, trị an cũng kém, chúng ta ở nơi này điều hành công việc kinh doanh, nói không chừng sẽ gặp phiền toái, gặp gỡ Ban Quản Lý của Ủy Ban thôn, có lẽ sẽ quan tâm một chút khi có phiền toái.” Trần Giang Hà mỉm cười giải thích.
“Thì ra là như vậy.”
Đôi mắt Diệp Tiểu Dung lóe lên, không nghĩ đến Trần Giang Hà tuổi còn trẻ, làm việc lại chu toàn như vậy, không khỏi có chút xấu hổ nói: “Trước khi tôi và các nhân viên bán hàng ở Hải Châu bên kia đi thôn Thành Trung, đã gặp qua bọn côn đồ chặn đường thu phí bảo vệ, rất hung ác, chúng tôi bị sợ nhanh chân chạy, sau này cũng không dám tiến vào thôn đó.”
“Nhanh chân chạy là đúng, rồng mạnh không thắng được bọn côn đồ, huống chi những nhân viên bán hàng của chúng ta không theo sau.”
Trần Giang Hà cười cười, nói: “Bất kể lúc nào, đều phải đảm bảo bản thân an toàn, còn hiệu suất kinh doanh, Quảng Đông lớn như vậy, dùng điểm tâm, cố gắng một chút liền có.”
Diệp Tiểu Dung liếc nhìn Trần Giang Hà thật sâu, anh không chỉ làm việc chu toàn, còn rất biết làm quản lý, đơn giản vài câu nói, nghe ấm lòng, khiến cô cảm thấy đang ở bên đúng người.”
“Không nói nữa, nói chuyện làm ăn đi.”
Trần Giang Hà châm điếu thuốc, sải bước dài về phía cửa hàng trước mặt.
Diệp Tiểu Dung theo sát phía sau, cô đều đi theo Trần Giang Hà toàn bộ hành trình sáng nay, nghiêm túc học tập kỹ năng giao tiếp và đàm phán chi tiết từ anh.
Nhắc tới, tuổi tác Diệp Tiểu Dung lớn hơn Trần Giang Hà sáu bảy tuổi, ăn mặc theo phong cách quý cô trưởng thành, theo lý hẳn là cô dẫn Trần Giang Hà điều hành công việc kinh doanh mới đúng, kết quả lại tung tăng tung tẩy học tập anh giống như một đứa em gái, còn làm không biết chán.
------
Dịch: MBMH Translate