Cuộc họp thường niên của công ty, thật ra cũng phản ánh tình hình tài chính bây giờ ở một mức độ nhất định, mặc dù công ty 9527 vừa nhận được tài chính của Tập đoàn Xí Nga cách đây không lâu, nhưng gần đây đang trong một cuộc chiến tiêu hao với Nhu Mễ Mua Nhóm để đốt tiền trợ cấp cho các người bán hàng, số tiền hàng chục triệu hợp nhất đó căn bản không chịu được sự giày vò.
Tương lai ngành nghề mua đồ ăn ngoài quả thật là một mảnh biển xanh, tương lai vô hạn cực kỳ tốt đẹp, nhưng cũng là một cái động đốt tiền, người có thể chơi đến cuối cùng đều là đại tư bản có vốn liếng lớn.
"Vẫn là đi theo cậu tương đối thú vị, vừa có thể học được thêm, còn có thể nhẹ nhàng kiếm tiền." Diệp Tiểu Dung cảm khái nói.
"Kiếm tiền đều vất vả, làm gì có chuyện nhẹ nhàng?" Trần Giang Hà cười hỏi lại.
"Dù sao... đi theo cậu thoải mái hơn nhiều so với trước kia tôi tự mình dẫn đoàn đội, tự mày mò kinh doanh." Diệp Tiểu Dung nói.
Đang nói, tổng giám đốc Đặng Vĩnh Thanh đi đến, vỗ vỗ vai Trần Giang Hà, nói: "Giang Hà, sao cậu lại ngồi ở bàn này? Đi, theo tôi đến bàn chính uống vài chén.”
“Được.”
Trần Giang Hà cũng không khách sáo, đứng dậy đi theo Đặng Vĩnh Thanh đến bàn chính.
Bên bàn chính vừa hay có một chỗ trống bên cạnh Tôn Hạo Lâm và Triệu Hương Ngưng, Trần Giang Hà lập tức ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, phó tổng giám đốc Hồ Hải Quân đã đích thân rót cho Trần Giang Hà một ly rượu trắng, vừa cười vừa nói: "Giám đốc Trần, tiệc mừng công lần trước anh đã bỏ trốn trước, lần này bị Đặng tổng bắt được, không chạy được nữa đâu, phải phạt rượu."
Trần Giang Hà không hề luống cuống, bưng ly rượu trắng lên, cười hì hì nói: "Kính các vị tổng giám đốc.”
Sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Ly không rơi xuống, mặt không đổi sắc.
“Tửu lượng tốt.”
Hồ Hải Quân cười cười, rồi lại rót đầy cho anh: "Uống hết một ly, còn ba ly nữa.”
Trần Giang Hà híp mắt, cười nói: "Hồ tổng đừng nóng vội, cho tôi ăn vài hạt đậu phộng rồi uống cũng không muộn.”
“Đây là phạt cậu, phải uống ngay bây giờ.”
Vẻ mặt của Hồ Hải Quân vẫn tươi cười như cũ, nhưng thái độ rất cường thế.
Trần Giang Hà nâng ly, nhìn thẳng Hồ Hải Quân, cười nói: "Nếu đã vậy, ly rượu này, tôi kính riêng Hồ tổng.”
Hồ Hải Quân dựa về phía sau, điềm tĩnh nhìn Trần Giang Hà, ý tứ rất rõ ràng: Cậu uống của cậu, tôi không tiếp chiêu.
"Hồ tổng, để tôi..." Tôn Hạo Lâm bưng chén rượu lên, muốn giúp Trần Giang Hà giải vây, còn chưa nói xong, đã bị Hồ Hải Quân dùng sắc mặt không vui khoát khoát tay, ý bảo anh ta ngồi xuống.
“Cộp.”
Trần Giang Hà đặt ly rượu xuống, lười phản ứng với Hồ Hải Quân, thảnh thơi cầm đũa, gắp mấy hạt đậu phộng bỏ vào miệng.
Anh vốn tưởng rằng ngồi ở bàn chính, có thể nghe được các cán bộ cấp cao nói chút gì đó bổ ích, kết quả là như vậy?
Hồ Hải Quân thấy thế, sắc mặt có chút khó coi, rồi lại không tiện phát tác ngay tại chỗ, quay đầu nhìn Đặng tổng một cái, thấy anh ta không có phản ứng gì, đành phải nhẫn nại từ bỏ.
“Giám đốc Trần, hai người đồng hương chúng ta uống một chén.”
Triệu Hương Ngưng mỉm cười nâng chén, làm ấm sân khấu.
“Mặt mũi giám đốc Triệu nhất định phải cho.”
Trần Giang Hà nâng chén chạm vào cô, hai người cũng chỉ tùy ý nhấp một ngụm, chạm môi rồi thôi.
Lần này, sắc mặt Hồ Hải Quân càng khó coi, mấy tổng giám đốc bên cạnh anh ta cũng đen mặt.
“Giang Hà, anh là công thần huy động vốn của công ty, cũng là cột mốc thành tích của toàn công ty, tôi kính anh một ly rượu.”
Lúc này, Đặng tổng tự mình mời rượu Trần Giang Hà.
“Đặng tổng khách sáo quá rồi, phải là tôi kính ngài mới đúng, chén rượu này tôi cạn, ngài tùy ý.”
Trần Giang Hà rất khách sáo cũng rất thống khoái, nâng chén uống một hơi cạn sạch, thái độ bây giờ và vừa nãy cứ như hai người khác nhau.
Thật ra, dựa vào phương thức mời rượu khác nhau giữa Hồ Hải Quân và Đặng Vĩnh Thanh, Trần Giang Hà đã đoán được đại khái thái độ của lãnh đạo cấp cao tổng bộ công ty, có lẽ bọn họ có những luồng ý kiến khác nhau đối với anh.
Hành động phạt rượu vừa rồi của Hồ Hải Quân, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu với Trần Giang Hà.
Mà Đặng Vĩnh Thanh chủ động mời rượu, cũng đặc biệt nhắc đến hai từ "Công thần huy động vốn" và "Cột mốc thành tích", hiển nhiên là ca ngợi năng lực cá nhân của Trần Giang Hà.
……
Thứ gọi là rượu trắng này, mùi vị còn tệ hơn so với thuốc lá, không chỉ cay, khó có thể nuốt xuống, hơn nữa uống nhiều dễ bị xấu mặt, nhưng ở trường hợp xã giao, tác dụng của nó rất lớn, mấy chén rượu vào bụng, nói nhiều hơn, tình cảnh tất nhiên cũng náo nhiệt hẳn lên.
Bàn chính đang bàn luận, thảo luận về một số chủ đề hướng tới tương lai, ví dụ như cách bố trí Đồng bằng sông Dương Tử, chiến lược thâm nhập khu vực Bắc Kinh-Thiên Tân-Hà Bắc, rất có tham vọng giành được thị trường cả nước trong một lần.
------
Dịch: MBMH Translate