Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 196 - Chương 196: Không Xem

Chương 196: Không Xem Chương 196: Không Xem

Nghe vậy, Hàn Thu Nhã liếc Trần Giang Hà một cái, hất cằm hừ nhẹ nói: "Quỷ mới có ý nghĩ không an phận với cậu.”

“Hì hì, cậu là quỷ gì?” Trần Giang Hà cười cười, nói: "Tuy rằng ngoại hình của tôi có chút giống Trương Quốc Vinh, nhưng cậu cũng không thể coi cậu là Ninh Thải Thần, dù sao nhan sắc của cậu nhiều lắm thì cũng chỉ như một thụ yêu già, cho dù có ý nghĩ không an phận, tôi cũng sẽ không để cho cậu thực hiện được."

“Đồ cuồng tự kỷ, lớn lên đẹp trai thì ghê gớm lắm à?”

Hàn Thu Nhã nhướng mắt, quay đầu nói với Khương Diệc Xu: "Diệc Xu, khoảng thời gian trước tớ có đọc một quyển sách, trong sách nói con trai đẹp trai đến một độ tuổi nhất định sẽ biến thành gay, nhất là loại trai đẹp hay tự kỷ, xác suất biến thành gay sẽ càng lớn.”

Khương Diệc Xu: “…”

Trần Giang Hà: “…”

Trần Giang Hà thở dài nói: "Người xấu thì phải đọc nhiều sách, Thu Nhã, cậu chọn đúng đường, lại đọc sai sách, tôi có một quyển sách kinh điển rất thích hợp cho cậu đọc, đề nghị cậu nhất định phải đọc."

“Sách gì? Nói nghe xem.”

Hàn Thu Nhã cảm thấy những lời này của Trần Giang Hà là một cái bẫy, nhưng cô vẫn không nhịn được tò mò hỏi một câu.

Trần Giang Hà cũng không thừa nước đục thả câu, nghiêm trang đề cử: "Sau khi trọng sinh tôi biến thành giòi.”

Hàn Thu Nhã trừng mắt, lộ ra vẻ ghét bỏ: "Cái tên này… nghe thật ghê tởm...”

"Nghe qua thì có chút ghê tởm, nhưng nội dung thật sự rất thích hợp cho một cô gái như cậu đọc, mặc kệ cậu có tin hay không, dù sao tôi cũng nhiệt liệt đề cử cậu đi xem." Trần Giang Hà rất nghiêm túc nói.

“Ồ.” Hàn Thu Nhã ồ một tiếng, thấy anh nghiêm túc đề cử như vậy, thấy cũng hơi động tâm.

Nghe được hai người thảo luận chuyện đọc sách, người nghiệp dư Tần Thiệu Hải ngồi ở hàng đầu không chịu được cô đơn tiếp câu: "Giang Hà, lần trước lúc Quốc Khánh về nhà cậu có đề cử quyển sách kia cho tôi, tôi tìm rất lâu cũng không tìm ra được, tên sách gọi là gì?"

“Tôi cũng không nhớ nổi, chỉ là trí nhớ có khắc sâu một đoạn ngắn đó.”

Trần Giang Hà trừng mắt, nói: "Thiệu Hải, cậu không có việc gì thì nhìn đường phía trước một chút, người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen vào.”

"Chết tiệt, tôi học ở nhà trẻ được ba năm thì cậu mới thành bạn học của tôi, nếu đếm thì người lớn tuổi nhất ở đây là tôi đó, cậu lại dám nói tôi là trẻ con?"

Vừa dứt lời, tài xế ngồi trên ghế lái cười nói: "Chàng trai đẹp trai đừng nói bừa, bác mới là người lớn tuổi nhất.”

“Ặc.”

Tần Thiệu Hải lúng túng.

Trần Giang Hà ở phía sau phát ra tiếng cười không phúc hậu.

Hàn Thu Nhã lại nhìn về phía Khương Diệc Xu bên cạnh, toàn bộ quá trình cô ấy đều không nói lời nào, ánh mắt lại luôn rất dịu đang nhìn về phía Trần Giang Hà, cô bỗng cảm thấy như đang ăn một quả chanh, cả miệng chua xót, đột nhiên không muốn nói chuyện.

Hàn Thu Nhã ngậm miệng lại, lỗ tai Trần Giang Hà cuối cùng cũng thanh tịnh.

Lúc này, khi xe cách sân bay còn tầm khoảng bốn mươi phút đi xe,

Bạn học Tần Thiệu Hải chăm chỉ hiếu học lấy một quyển sách thật dày ra, rầm rầm lật xem.

"Giang Hà, cậu đọc sách không?"

Sau khi Tần Thiệu Hải tự mình xem sướng rồi, còn không quên lôi kéo Trần Giang Hà: "Trong túi tôi còn có quyển thành phố năng động.”

“Không xem.”

Trần Giang Hà lắc đầu từ chối, đời trước anh đọc mấy trăm quyển G, đời này tự mình nhìn lại những năm qua cũng có thể viết được một quyển, giống như học xong đại học lại làm đề của tiểu học vậy, không có chút thú vị nào cả.

Không bằng chợp mắt ngủ một lúc, nghỉ ngơi dưỡng sức, để đến lúc đến Bắc Kinh, sau khi vào khách sạn, vào thời điểm mấu chốt không làm hỏng chuyện.

Bảy giờ năm phút tối, một nhóm bốn người thuận lợi lên máy bay, bay đến sân bay quốc tế ở thủ đô.

Điều kiện gia đình của ba người Khương Diệc Xu, Hàn Thu Nhã và Tần Thiệu Hải khá tốt, trước kia đều đã từng ngồi máy bay đi du lịch, Trần Giang Hà thì không giống, dù kiếp trước anh đã ngồi qua, nhưng kiếp này vẫn như gái chưa chồng, lần đầu tiên lên kiệu hoa.

Đừng nhìn bình thường Trần Giang Hà khá tùy tiện, không sợ gì cả, nhưng thật ra anh có hơi sợ độ cao, lúc ngồi máy bay sẽ cảm thấy hai chân cách mặt đất quá xa, lo lắng máy bay sẽ rơi xuống...

Mặc dù truyền thông toàn thế giới đều tuyên bố máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất, nhưng vẫn không thể xóa bỏ băn khoăn của Trần Giang Hà.

Đáng tiếc thời buổi này tàu cao tốc còn chưa phổ biến, đi xe lửa từ Quảng Đông đến Bắc Kinh phải chạy ầm ầm hai ba mươi tiếng đồng hồ, nếu vào ngày nghỉ lễ thì càng kín người hết chỗ, hoàn cảnh cực kỳ khắc nghiệt.

Máy bay thì phải ngồi đúng số ghế, lần này Trần Giang Hà rốt cuộc thoát khỏi bóng đèn Hàn Thu Nhã, được như nguyện ngồi cạnh Khương Diệc Xu.

Ngón tay Trần Giang Hà khẽ vuốt mái tóc mượt mà của Khương Diệc Xu, cúi đầu nhìn cô, quan tâm nói: "Sắc mặt của cậu có hơi tái nhợt, say máy bay à?”

“Không.” Khương Diệc Xu nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Đến, đến cái kia.”

“Hửm?” Trần Giang Hà nhướng mày, không khéo như vậy chứ...

Cũng may anh chỉ đơn thuần muốn dẫn Khương Diệc Xu đi Bắc Kinh ngắm cảnh tuyết của Cố Cung, không có bất kỳ ý niệm lệch lạc nào, bằng không lần này móng vuốt phải cào lệch rồi.

Xét thấy vậy, Trần Giang Hà rất nhanh đã nghĩ ngược lại, cười hì hì nói: "Vậy đêm nay cậu có thể an tâm để tôi ôm cậu ngủ rồi.”

Khương Diệc Xu mím môi, nghĩ đến chuyện cùng giường chung gối với Trần Giang Hà, trên gò má nhanh chóng ửng đỏ, do dự nói: "Tớ, tớ vẫn nên ngủ cùng Thu Nhã thì tốt hơn.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0