Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 200 - Chương 200: Đồ Xấu Xa…

Chương 200: Đồ Xấu Xa… Chương 200: Đồ Xấu Xa…

“Đồ xấu xa…”

Khương Diệc Xu quay đầu nhìn về phía phòng tắm trong mờ được bao bọc bởi lớp kính mờ, ngập ngừng nói: “Chuyện vừa đồng ý với tôi, trong thời gian chớp mắt đã quên rồi.”

“Khụ khụ, lớn tuổi rồi, hơi ngu ngốc.”

Trần Giang Hà ho nhẹ hai tiếng xem như che giấu, sau đó xoay người tìm cái móc treo dép, trước khi vào phòng tắm liền tự mình cởi sạch sẽ dường như giở trò lưu manh, giống như Ngô Cương hàng ngày chặt cây gần Nguyệt Điện, đặc biệt đứng trước gương soi thân hình của mình.

Khương Diệc Xu nghiêng mặt không dám nhìn anh, tim đập thình thịch tựa như gõ trống.

Trần Giang Hà giơ tay lên cào cào kiểu tóc, quay người, đẩy nhịp chân vào phòng tắm, âm thanh sột soạt ngừng một lát vọt mạnh, 3 phút đã hoàn thành, trùm khăn tắm, cả người bước ra mang theo mùi thơm quyến rũ.

“Cậu vào đi, nước ấm tôi giúp cậu điều chỉnh ổn rồi.” Trần Giang Hà nói.

“Được.” Khương Diệc Xu đổi dép, cầm quần áo ngủ, tạch tạch tạch bước vào phòng tắm.

Trần Giang Hà thì vẫy vẫy chân, leo lên giường lớn, vén chăn nằm thành chữ “Mộc”, thuận tay cầm lấy remote mở tivi xem.

Anh ngoài mặt là đang xem tivi, trên thực tế ánh mắt giống như đang chơi trò đua xe Kart, thỉnh thoảng dời về phía phòng tắm.

“Chỉ trách kính mờ quá mờ ảo.”

Trần Giang Hà có chút phiền muộn, nhưng suy nghĩ đều là người có thể ngủ chung với nhau, còn để ý cái này sao? Để ý…

So với lần tắm nhanh ba phút của Trần Giang Hà vừa rồi, thời gian tắm của Khương Diệc Xu lâu hơn anh ít nhất năm lần trở lên.

Trong lúc này, trong đầu Trần Giang Hà đã suy tính mấy trăm tư thế, nghĩ xong tên của con, thuận tiện lên xong kế hoạch cho con đường tương lai, và tiếp theo phải làm như thế nào để tăng thêm tốc độ kiếm tiền, sử dụng hợp lý các nguồn tài nguyên tránh cảm xúc mạo hiểm hàng loạt hạng mục công việc.

“Két.”

Một tiếng vang nhỏ, Khương Diệc Xu cuối cùng cũng tắm xong, sấy khô tóc, đẩy cửa kính phòng tắm bước ra.

Không giống như Trần Giang Hà chỉ quấn khăn rồi đi ngủ, Khương Diệc Xu mặc một bộ đồ ngủ thỏ bông mềm mại, dè dặt bước đến giường lớn, trông có vẻ hơi đáng yêu ngốc nghếch.

“Đi lên ngủ nào, anh trai đã làm ấm giường cho em.”

Trần Giang Hà nhường vị trí vừa rồi mình nằm cho cô, bản thân dời sang một bên.

Tuy nói mở lò sưởi, nhiệt độ trong phòng khá cao nên không cần phải là ấm giường, nhưng chi tiết nhỏ này của anh, quả thực khiến Khương Diệc Xu có chút cảm động, căng thẳng trong lòng cũng theo đó được xoa dịu rất nhiều.

Nằm ở chỗ vừa rồi Trần Giang Hà ngủ, Khương Diệc Xu cảm thấy rất ấm áp, nghiêng mặt sang bên cạnh muốn nói chuyện với anh, lại thấy anh cũng quay sang đây, đang lúc bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của nhau có chút gấp gáp.

“Anh…” Khương Diệc Xu nhẹ nhàng kêu Trần Giang Hà một tiếng.

“Hả?” Trần Giang Hà rất thích nghe cô kêu như vậy, mỗi lần nghe được tiếng “Anh” này, trong lòng đều tê dại, rất thoải mái.

“Cậu xoay người lại đi, tôi muốn ôm cậu.” Khương Diệc Xu đỏ mặt chủ động một lần.

“Tại sao phải xoay người, ôm thế này cũng được mà.” Trần Giang Hà cười hì hì nói: “Đều đã ngủ chung rồi, còn xấu hổ à?”

Khương Diệc Xu gật đầu.

“Được rồi, dựa theo cậu một lần, nhưng sẽ không có lần sau đâu, có lời cũng là đưa lưng về phía tôi.”

Trần Giang Hà vừa nói vừa xoay người lại.

Khương Diệc Xu nâng tay lên đầu tiên là đặt bên eo anh, sau đó nhẹ nhàng trượt xuống rơi trên bụng dưới của anh.

“Nhích lại gần chút, ôm chặt chút, tránh cho chăn lọt gió.”

Trần Giang Hà dặn dò một câu.

“Ờ.” Khương Diệc Xu nghe lời nhích sát đến, ôm chặt lấy anh: “Thế này được chưa?”

“Ừ, được, rất tốt, chỉ là có chút quá nóng…”

Trần Giang Hà gật đầu khẳng định, hít thở sâu, tránh cho nhiệt huyết sôi trào, không kiểm soát được mình.

Sáng hôm sau, một nhóm bốn người ở khách sạn ăn sáng xong rồi chuẩn bị ra ngoài ngắm tuyết ở Tử Cấm Thành.

Trước đó họ còn bàn bạc có nên dậy sớm để xem lễ thượng cờ hay không, kết quả ăn sáng xong đã bảy giờ rưỡi, đã quá muộn rồi.

Trước khi đi, Hàn Thu Nhã lại đau bụng, kéo Khương Diệc Xu đi vệ sinh cùng cô.

Trần Giang Hà đứng trước cửa khách sạn với Tần Thiệu Hải đợi các cô.

Trần Giang Hà châm điếu thuốc, không lo lắng quét nhìn xung quanh, phát hiện hai người tuyết cách đó không xa, phía trên còn khắc chữ.

“Hàn Thu Nhã là một cô gái nam tính.”

“Tần Thiệu Hải là đại ngu ngốc.”

“Ha ha.”

Trần Giang Hà nhìn xong cười ha ha một tiếng, giơ tay gọi Tần Thiệu Hải người có quầng thâm dưới mắt, hỏi: “Hai người tối qua sẽ không ở đây thức đêm đắp người tuyết, sau đó khắc chữ oán hận lẫn nhau chứ?”

“Đúng rồi.” Tần Thiệu Hải gật đầu, nói: “Vì đắp hai người tuyết này, tay Thu Nhã đông thành củ cà rốt, mắt tôi nâu thành quầng thâm, suy nghĩ đều có chút ngu, thật sự.”

Dứt lời, Tần Thiệu Hải nhích lại gần bên tai Trần Giang Hà, hạ thấp giọng hỏi: “Tối qua cậu nhất định ngủ rất thoải mái đúng không?”

Trần Giang Hà sờ cằm, cảm giác tối qua, nói như thế nào đây…

“Cậu đoán xem?” Trần Giang Hà cười hắc hắc.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0