Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231: Dùng Kẹo Bông Gòn Để Hình Dung Lâm Tư Tề

Chương 231: Dùng Kẹo Bông Gòn Để Hình Dung Lâm Tư Tề Chương 231: Dùng Kẹo Bông Gòn Để Hình Dung Lâm Tư Tề

Bộ phim <Môn Đồ> này có hai phân cảnh vô cùng kinh điển.

Đầu tiên chính là vai diễn đại ca Côn của Hoa Tử dẫn người nhà đi ăn trứng cá muối.

Thứ hai là phân đoạn "hôn" của Trương Tĩnh Sơ và Ngô Ngạn Tổ.

Ngô: Rốt cuộc là cảm giác gì?

Trương (hít sâu): Từ đầu đến chân, cả người như muốn nổ tung, rất lâu...rất lâu, muốn bao lâu...thì bấy lâu.

Trần Giang Hà và Lâm Tư Tề vốn đang xem phim rất chăm chú, thỉnh thoảng sẽ tương tác với nhau một chút, vẫn luôn bình bình, chưa từng có lửa. Khi xem tới cảnh này, bọn họ ăn ý nhìn nhau, giao lưu ánh mắt, bầu không khí nóng dần lên.

Hầu kết Trần Giang Hà động vài cái, anh cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Lâm Tư Tề đưa tay cầm lấy ly coca ở bên cạnh, uống vài ngụm ngay trước mắt Trần Giang Hà. Uống xong cô chủ động tiến tới môi của anh.

"Ừng ực."

"Ừng ực."

Vị ngọt quanh quẩn giữa răng môi.

Lâm Tư Tề nhắm hai mắt lại, hai tay khoác lên vai của Trần Giang Hà. Dáng người mềm mại, uyển chuyển thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn trong phòng chiếu phim, vô cùng rung động lòng người.

To.

Trắng.

Mềm.

Thơm.

Ngọt.

Trong trí nhớ của Trần Giang Hà, đây là những miêu tả về kẹo bông gòn. Mà bây giờ, anh lại dùng nó để miêu tả Lâm Tư Tề.

Trước kia, anh luôn cảm thấy cô không bằng Từ Chỉ Tích và Khương Diệc Xu, sau khi tiếp xúc lâu hơn, linh hồn bai mươi mấy tuổi dường như thức tỉnh, thực tủy tri vị, tuyệt không thể tả.

Phim vẫn tiếp tục được chiếu, phòng chiếu phim vốn dĩ vì chỉ có hai người xem mà trông có chút lạnh lẽo, giờ đây lại âm thầm trở lên nóng lên, không khí mùa xuân ập tới.

10 giờ 15 phút tối, Trần Giang Hà và Lâm Tư Tề đi ra khỏi rạp chiếu phim. Anh hút một điếu thuốc, hít sâu hai cái, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, cảm thấy thoải mái từ đầu tới chân.

"Tuổi trẻ thật là tốt."

Trần Giang Hà ngẩng đầu nhìn trời đêm đầy sao, cúi đầu nhìn Lâm Tư Tề dịu dàng ngọt ngào.

Đầu đường đang bật bài hát <Mỹ nhân ngư> của Lâm Tuấn Kiệt:

"Trong truyền thuyết nàng cam tâm lên bờ vì tình yêu. Còn ta cũng có thể vì nàng mà tiến vào biển sâu..."

Tiếng ca lượn lờ lay động lòng người.

"Phương diện tình cảm đã khá viên mãn, chuyện tiếp theo chính là kiếm tiền."

Trần Giang Hà nói thầm trong lòng, nắm lấy tay của Lâm Tư Tề nhét vào trong túi của mình, đi tới khách sạn Hoa Nghị cách đó không xa.

Một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau.

Trần Giang Hà nhận được "Kế hoạch khuyến khích cuối năm" của giám đốc điều hành chi nhánh công ty 9527 - Tôn Hạo Lâm.

Anh gọi điện thoại cho gia đình, sau đó dẫn tiểu thư ký quay về Quảng Đông.

Đối với Trần Giang Hà mà nói, sau khi ba cô gái đã gặp mặt phụ huynh xong, hình thức ngủ đông đã không còn phù hợp nữa, phải nhanh chóng đổi sang hình thức kiếm tiền.

Cảm giác an toàn của phụ nữ có khi sẽ xuất phát từ đàn ông, còn cảm giác an toàn của đàn ông phần lớn đến từ tiền và quyền.

Đương nhiên, thông thường nhu cầu của phụ nữ phức tạp hơn đàn ông rất nhiều. Khi đàn ông nghèo phụ nữ sẽ nói: "Em không cần sự dịu dàng, nhưng không thể không có thành công của anh". Khi đàn ông có tiền, phụ nữ lại nói: "Em muốn anh dành thời gian cho em nhiều hơn."

Khi Trần Giang Hà dẫn Lâm Tư Tề quay về văn phòng của Group Buying Take Away “Light Chaser”, Diệp Tiểu Dung đang chủ trì cuộc họp.

Trần Giang Hà cảm thấy thú vị cho nên đứng ở bên ngoài nghe một lát.

Chờ tới khi mọi người phát hiện ra anh, trên mặt liền hiện lên sự vừa mừng vừa lo, anh mới cười đi vào, nói với Diệp Tiểu Dung:

"Quản lý Diệp, nếu như mọi người đều vì muốn kiếm tiền mà từ bỏ cả kỳ nghỉ đông và tết, vậy thì chúng ta nên bước lớn một chút."

"Từ hôm nay trở đi, nghiệp vụ của ba khu Phiên Ngu, Bạch Vân và Lệ Loan, chúng ta sẽ dùng toàn lực để làm việc."

Trần Giang Hà nói.

"Hả?"

Diệp Tiểu Dung có hơi kinh ngạc, những nhân viên và sinh viên làm thêm khác cũng ngơ ngác.

Trong lòng mọi người đều biết, ba khu vực Phiên Ngu, Bạch Vân và Lệ Loan đều là địa bàn của Hoàng Thế Hiền. Trước kia, có người lén qua đó ký vài hợp đồng, kết quả bị ông Hoàng chỉ mặt chửi một trận, còn suýt động thủ, tình thế rất khó xử. Cuối cùng may là có Trần Giang Hà đứng ra bảo vệ cho nên chuyện đó mới không bị làm lớn lên.

"Quản lý Diệp thông minh như thế, chẳng lẽ không hiểu ý của tôi?"

Trần Giang Hà cười, nhìn sang Lý Tuấn:

"A Tuấn, cậu hiểu ý của tôi chứ?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0