"Thêm chữ lớn cũng được, nhưng nhỏ thì không cần, nó không phù hợp với tính cách của em." Trần Giang Hà xạo sự một hồi, sau đó lại quay lại chủ đề chính nói: "Đừng ngủ, đứng dậy thay một bộ đồ đẹp đi, em đưa cô đi chơi.”
"Cậu đưa tôi đi đâu?" Từ Chỉ Tích đầy hứng thú hỏi.
"Tiệm net." Trần Giang Hà rất thành thật, chuyện này cũng không cần phải lừa cô.
“Hả?” Từ Chỉ Tích nhướng mày nói: “Tôi chưa từng đến đó…”
"Chưa đi nên mới cần đến trải nghiệm, đưa cô đến chơi mấy thứ hay ho." Trần Giang Hà nói.
"Có cái gì hay ho?" Từ Chỉ Tích cảm giác được lời nói của Trần Giang Hà có ẩn ý gì đó, thế là cô nói: "Đừng lừa tôi, đừng ức hiếp tôi."
"Được, cô nói cái gì thì là cái đó." Trần Giang Hà vui vẻ đồng ý.
"Được, vậy cậu chờ tôi một lát."
Từ Chỉ Tích đã vui vẻ đồng ý, nằm trong ký túc xá gần một tuần, cô thực sự rất là bức bối.
Khi Trần Giang Hà đến khu ký túc xá của nhân viên, Từ Chỉ Tích đã ở dưới lầu.
Trang phục của cô hôm nay đặc biệt tươi mới, áo khoác denim màu xanh lam, kết hợp với váy dài xếp ly màu đen, dưới chân thì đi một đôi giày cao gót, trông cô đơn giản mà thanh lịch, giản dị mà quyến rũ, làn gió thổi qua, dường như thứ gió đang lướt qua không phải là làn váy dài và mái tóc của cô… Mà là lướt qua trái tim của mỗi chàng trai đang đi ngang qua.
Anh khệnh khạng đi đến trước mặt cô Từ, những người khác đều nhiệt tình chào cô, nhưng chỉ có Trần Giang Hà là không chào mà chỉ mỉm cười hì hì nhìn cô mấy lần.
Từ Chỉ Tích cứ tưởng là chỉ có mình cô đi chơi với Trần Giang Hà, không ngờ lại có thêm mấy tên bạn cùng phòng của anh ở đây.
"Đây là muốn đưa tôi vào vòng bạn bè của cậu à?" Từ Chỉ Tích nghĩ nghĩ trong lòng rồi liếc nhìn Trần Giang Hà.
"Đi, chúng ta đến tiệm net Đỉnh Điểm."
Trước mặt mấy anh em, Trần Giang Hà rất tôn trọng cô Từ, không trêu chọc hay ôm ấp, thậm chí khi đi bộ còn giữ khoảng cách thích hợp.
Nhưng các bạn cùng phòng đều biết, nếu cố vấn có thể đồng ý đi tiệm net với Trần Giang Hà, thì quan hệ giữa hai người đã mập mờ không rõ.
Đến tiệm net, Trần Giang Hà thanh toán thẻ rồi đưa cho nhóm lão Lưu vào phòng bốn ghế, còn anh và Từ Chỉ Tích có một phòng riêng dành cho hai người.
Cửa phòng đóng lại, Trần Giang Hà và Từ Chỉ Tích nhìn nhau.
Từ Chỉ Tích dựa vào cửa, ánh mắt nhấp nháy, như đã chuẩn bị tinh thần để bị tên này làm chuyện xấu.
Trần Giang Hà cười cười, cũng không làm gì cả, cúi đầu khởi động cả hai máy.
"Cô có chơi game không?" Trần Giang Hà hỏi.
Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng lắc đầu, không phải cô không muốn chơi, mà là không biết chơi.
"Vậy thì nghe nhạc chút hay xem phim nhé."
Trần Giang Hà bấm vào trang nghe nhạc "Thiên thiên động thính", bài hát đầu tiên trong danh sách là "Sunny Day" của Châu Kiệt Luân, sau khi bấm play, anh cầm tai nghe lên rồi nhẹ nhàng đeo cho Từ Chỉ Tích.
Từ Chỉ Tích ngồi xuống nghe xong một bài hát, sau đó tiện tay mở trang phim điện ảnh địa phương xem những tài liệu đã tải xuống, má cô không khỏi đỏ bừng, những thước phim này vậy mà toàn là tiếng Nhật, nên cô nhanh chóng tắt đi.
Trần Giang Hà nhìn thấy hết thảy, trong lòng cười thầm, ngoài miệng lại nói: "Cô ngồi lại đây đi, em dạy cô chơi game."
"Không, nếu qua đó ngồi chắc chắn cậu sẽ giở trò." Từ Chỉ Tích mím môi từ chối, cô bấm vào trang web và tìm kiếm mấy bộ điện ảnh.
Trần Giang Hà cũng không miễn cưỡng, đăng nhập vào tài khoản Legend và bắt đầu chém giết một cách nhiệt tình.
Chơi chưa bao lâu, Trần Giang Hà phát hiện cổ ngứa ngáy, quay người lại phát hiện Từ Chỉ Tích đang ở rất gần mình, đuôi tóc đen mượt của cô rớt lên vai anh, mà cô còn đang nhìn màn hình máy tính của anh.
"Sao vậy?" Trần Giang Hà hỏi cô.
“Có hơi chán.” Từ Chỉ Tích cắn môi nói: “Không tìm được phim nào hay.”
Trần Giang Hà nghe vậy, thả chuột xuống, hít một hơi thật sâu, bạn gái xinh đẹp như vậy, quả thực sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm.
Nhưng, một người có quỷ theo sau như Trần Giang Hà chắc chắn sẽ không thể đạt được cảnh giới vị tha "Không có phụ nữ trong lòng và rút kiếm như một vị thần".
"Không có phim hay, cũng không chơi game, vậy chúng ta làm chút chuyện hay ho đi." Trần Giang Hà mở lời đề nghị với Từ Chỉ Tích.
“Hay ho?” Mắt Từ Chỉ Tích lóe lên, cô chủ động đến gần hôn lên má anh, nói: “Là thế này sao?”
Mặt Trần Giang Hà ẩm ướt, cười hỏi cô: “Nói trong điện thoại là không được ức hiếp rồi mà?”
"Cậu không được phép ức hiếp tôi nhưng tôi thì có thể ức hiếp cậu." Từ Chỉ Tích nói.
"Ồ, hóa ra là chúa tể đặt điều kiện." Trần Giang Hà đột nhiên nói: "Không biết cô có từng nghe qua câu nói kinh điển này chưa."
“Kể tôi nghe chút?” Từ Chỉ Tích chớp chớp mắt.
“Quan lại đốt lửa không cho dân thắp đèn, vậy là không hợp lý.” Trần Giang Hà cúi đầu nói: “Cô đang chèn ép em.”
"Ừm?"
"Bây giờ em muốn chống cự, cô đã sẵn sàng chưa?"
------
Dịch: MBMH Translate