Sau khi Thẩm Tòng Nhung mỉm cười giới thiệu Trần Giang Hà, rồi lại lần lượt giới thiệu bạn bè của mình với anh: “Khoa khoa học Máy tính, Lý Hải Phong, Tiền Kim Hoa, Chu Đông, Trình Kiếm”
"Rất vui được gặp mọi người."
Trần Giang Hà mỉm cười bắt tay bốn người bạn của Thẩm Tòng Nhung, họ đều là sinh viên đại học nên cũng không quá khách sáo, khi đi từ cổng trường về ký túc xá, mọi người đã lại kề vai sát cánh trò chuyện cười nói.
Sau khi vào ký túc xá, Thẩm Tòng Nhung đóng cửa lại, ghé vào tai Trần Giang Hà nói: “Giang Hà, bốn người bạn này của tôi đều là chuyên gia kỹ thuật, các khác không dám nói nhưng nói đến dựng web thì họ tuyệt đối là đỉnh cao.”
“Ồ?” Trần Giang Hà nhướng mày, thấy bộ dáng Thẩm Tòng Nhung không giống một kẻ khoác lác, nên cũng rất có hứng thú nhìn bạn bè của cậu ta.
"Nào, Giang Hà, ngồi đây đi chúng tôi làm cái này cho cậu xem."
Lý Hải Phong mời Trần Giang Hà ngồi bàn máy tính trong ký túc xá, sau đó lấy notebook trong tủ ra, khởi động mạng, nhanh chóng nhập một địa chỉ trang web.
"Này…"
Trần Giang Hà nheo mắt lại, có hơi ngạc nhiên nhìn vào màn hình máy tính, Lý Hải Phong mở ra thế mà là một trang web chứa đầy những bộ phim như vậy.
"Nội dung cũng khá phong phú đó, chủ đề đa dạng." Trần Giang Hà mỉm cười.
Lý Hải Phong nói: "Đây là trang web do chúng tôi tự dựng, phản ánh nội dung gốc từ nước ngoài, server được đặt ở nước ngoài, chúng tôi sử dụng các trang web tiểu thuyết lậu để thu hút lưu lượng truy cập, sau đó sử dụng mô hình quảng cáo rau chân vịt và tính phí thành viên để có được lợi nhuận".
"Tuyệt đấy."
Trần Giang Hà không thể không liếc mắt nhìn kĩ đám người Lý Hải Phong này một cái, còn tiện tay lấy điện thoại ra ghi lại địa chỉ trang web, sau này bọn Lưu Đống Lương sẽ cần đến.
Mặc dù hành động này của họ là đi vào lòng đất, nhưng không có chút kỹ năng và đầu óc thì thật là không thể làm ra được.
Trong khi 95% sinh viên khác vẫn đang tìm kiếm các trang web phim khắp nơi, thì đám người Lý Hải Phong đã xây dựng trang web của riêng họ và bắt đầu kiếm tiền.
“Chúng ta giống như cóc nhái ếch xanh, xấu xí, giở trò, không thể tao nhã. Nói thật là chuyện này cũng không làm lâu dài được, kiếm được tiền thì phải rút."
Lý Hải Phong nói đùa, đợi Trần Giang Hà ghi lại địa chỉ trang web, sau đó tiện tay đóng trang web lại, cười nói: “Trước đó tôi đã bàn bạc với Tiểu Thẩm rồi, cậu ta sẽ bỏ vốn, chúng tôi bỏ kỹ thuật, cùng nhau xây dựng một trang web thương mại điện tử xuyên biên giới."
"Anh Lý, cậu sai rồi, nhà đầu tư lớn đang ở trước mặt cậu này." Thẩm Tòng Nhung chỉ vào Trần Giang Hà.
Nghe vậy, ánh mắt của mấy người Lý Hải Phong đều đổ dồn vào Trần Giang Hà, thật ra bọn họ đã biết đây mới là ông chủ thực sự từ sớm rồi, chỉ là lần đầu mọi người gặp nhau, bọn họ nói thẳng thì xấu hổ lắm.
“Các cậu đã lập dự toán chưa?”
Trần Giang Hà nghiêm túc hỏi một câu: "Tính đến các yếu tố như xây dựng trang web, vận hành và bảo trì, phân luồng, mua sắm, hậu cần, khai báo, tỷ giá hối đoái, v.v., thì ban đầu cần phải đầu tư bao nhiêu? Ngoài ra còn có một cái rất quan trọng, sau khi xây dựng trang web rồi thì các loại sản phẩm chính sẽ là gì?
Sau khi Trần Giang Hà nói xong, Thẩm Tòng Nhung lấy ra một tập tài liệu ở trong túi mà cậu ta đã mang theo, đưa cho anh: "Giang Hà, cậu nhìn này. Chúng tôi làm trang web thương mại điện tử xuyên biên giới này cũng không phải là nhất thời hứng lên mà làm."
Trần Giang Hà nhận lấy, đọc kỹ mấy lần, vuốt cằm suy nghĩ một lúc mới khẳng định nói: “Ngân sách đầu tư ban đầu dự toán là 1,2 triệu, mức này tôi có thể chấp nhận được.”
Mắt đám người Thẩm Tòng Nhung sáng lên, câu này nghĩa là tiền không thành vấn đề.
"Thành thật mà nói, ý tưởng các cậu định sử dụng các trang web phim hiện có để thu hút lưu lượng truy cập ra nước ngoài, để bán đồ chơi người lớn và các thực phẩm chức năng có giá rẻ trong nước, cũng trâu bò thật đó."
Trần Giang Hà khen một câu, sau đó thận trọng nói: "Nhưng làm như vậy nguy hiểm quá lớn, dễ dàng bị điều tra, tôi cần phải nghiêm túc cân nhắc."
"Rủi ro cao thu lợi nhuận cũng cao, nhưng nếu cậu muốn suy nghĩ cẩn thận thì cũng phải thôi." Thẩm Tòng Nhung cười nói.
Những người khác cũng gật đầu, nhưng họ cảm thấy Trần Giang Hà là đang cân nhắc vấn đề tài chính, về phần rủi ro, bây giờ mọi người chỉ là kẻ ngốc, để kiếm được nhiều tiền, chấp nhận rủi ro thì có thế nào?
"Hôm nay chỉ vậy thôi. Tôi sẽ lấy tài liệu này về xem xét, nhanh nhất là ngày mai tôi sẽ cho cậu câu trả lời."
"Ok!"
Trần Giang Hà cũng không ở lại quá lâu.
Trên đường trở lại trường, anh nhấp vào hình đại diện mà anh chưa bao giờ trò chuyện kể từ khi thêm bạn với cô ấy, rồi gửi cho cô ấy mấy tin nhắn.
Đào Hân Nhiên: "Đầu tư vào công nghiệp đen? Bạn Trần Giang Hà, gan bạn cũng to đấy, cô Từ có biết chuyện này không?"
Trần Giang Hà: “Cô ấy không biết, tôi chỉ muốn hỏi cô Đào chút, làm thế nào để tránh rủi ro pháp lý trong chuyện này.”
------
Dịch: MBMH Translate