Lưu Đống Lương với Trần Giang Hà liếc mắt nhìn nhau, sau đó Tôn Thiên, người có thị lực 5.0 nhìn thông báo nhắc nhở ở trên màn hình:
"Xin chào, tôi là nhân viên quản lý website trường học, giáo sư Trương, đo lường từ năm trước khai giảng cho tới bây giờ, bạn đã sử dụng mạng của trường để duyệt các website không phù hợp tổng cộng là 436 lần. Hãy tự giác đến ban chấp hành đoàn thanh niên của trường để dự lớp giáo dục tư tưởng vào ngày mùng 1 tháng 3."
"Phốc!"
Tôn Thiên mới vừa đọc xong tin tức này, không nhịn được bật cười, vỗ vai Lưu Đống Lương nói: "Lưu ca, eo của anh có khỏe không? 436 lần trong nửa năm, đây cũng quá mãnh liệt."
Mặt Lưu Đống Lương đỏ lên, phản bác: "Laptop của tôi giống như nhà vệ sinh công cộng vậy, các cậu muốn xem liền xem, muốn chơi liền chơi, trong số 436 lượt xem này, tôi nhiều nhất chiếm 36 lần, cậu và A Khải chí ít chiếm một nửa."
"Lớp giáo dục tư tưởng, tôi khẳng định không đi, hai người các cậu rút thăm quyết định đi." Lưu Đống Lương nói.
Vừa dứt lời, Trương Khải lùi về sau vài bước, kéo dài khoảng cách, rũ sạch quan hệ: "Lưu ca, anh không thể nói xấu người tốt, tôi không liên quan gì đến vụ này hết."
Lưu Đống Lương bỗng nhiên sững sờ, những người thành thật nhất ở trong ký túc xá cũng làm phản rồi, Tôn Thiên thậm chí còn leo lên giường, nghiêm túc cầm lấy MP3 nghe ca nhạc.
"Khặc." Trần Giang Hà ho nhẹ một tiếng, nói với Lưu Đống Lương nói: "Lưu ca, tự giải quyết cho tốt, tôi đi trước một bước."
"Chờ đã."
Lưu Đống Lương vội vàng gọi anh lại, nói: "Giang Hà, cậu là cán bộ của đoàn thanh niên, cho cái ý kiến, tôi có thể không tham gia lớp học giáo dục tư tưởng này không?"
"Tôi là người có tiếng nói cuối cùng trong công tác sinh viên của ủy ban đoàn thanh niên, anh cảm thấy thế nào?"
Trần Giang Hà mỉm cười, đầu giường tìm một kẹo, nhai một miếng rồi nghênh ngang đi ra cửa.
"Giang Hà, cậu đi đâu đó?"
Lưu Đống Lương hỏi một câu.
"Không làm gì, hôm nay thư ký của tôi trở về, tôi đi đón cô ấy." Trần Giang Hà đáp lại một câu.
"Thư ký?"
Lưu Đống Lương nhíu mày, trong lòng một câu "Cmn", trong đầu lập tức hiện lên hình bóng của Lâm Tư Tề.
"Tiểu Thiên, cậu vẫn còn đang theo đuổi Lâm Tư Tề à?"
Trần Giang Hà đi rồi, Lưu Đống Lương ngẩng đầu hỏi Tôn Thiên một câu.
Tôn Thiên lấy tai nghe xuống, gật đầu nói: "Vẫn còn, vẫn kiên nhẫn theo đuổi không ngừng."
"Cậu không phải là nói, cô ấy trước đó đã trả lời QQ cậu à, rốt cuộc không tin tức gì sao?" Lưu Đống Lương hỏi.
Tôn Thiên mỉm cười, nói; "Lúc kỳ nghỉ đông tôi đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cô ấy, cô ấy cũng đã trả lời tôi."
"Nói cái gì?" Lưu Đống Lương hiếu kỳ truy hỏi.
Tôn Thiên nói: "Cô ấy nói đã có người mình thích, kêu tôi đừng lãng phí thời gian nữa, còn nói tôi mọi phương diện đều rất tốt, về sau sẽ gặp được cô gái khác so với cô ấy tốt hơn."
"Ồ." Lưu Đống Lương ồ một tiếng, trước đó Lâm Tư Tề cũng đã dùng loại kiểu câu này từ chối hắn.
"Lưu ca, tôi nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Lâm Tư Tề chưa lập gia đình, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi cô ấy, có thể có rất nhiều cô gái so với cô ấy tốt hơn, nhưng tôi chỉ thích một mình cô ấy." Tôn Thiên tiếp tục nói.
"Thật không nghĩ tới, cậu là loại người si tình như vậy." Lưu Đống Lương mỉm cười nhìn hắn.
"Ha ha, kỳ thực tôi có chút ngốc, đã nhận định một người, cả đời cũng chỉ nghĩ đến người đó, sẽ không dễ dàng thay đổi."
Tôn Thiên cười nói xong câu đó, yên lặng đeo tai nghe lên, chuyển sang bài hát {{ cuồng dại tuyệt đối }} mà gần đây hắn thường nghe, vừa nghe vừa ngâm nga theo: "Biết rõ cho em rời đi thế giới của hắn không thể nào biết, tôi còn ngây ngốc chờ đợi kỳ tích xuất hiện vào một ngày kia ..."
Lưu Đống Lương nghe bài hát này, nụ cười trên mặt cứng lại, ngẫm lại lúc nghỉ đông, tình cờ gặp được nữ thần ngày xưa cùng với tên cặn bã chia tay bảy lần lại hợp lại dắt tay đi qua trước mặt hắn, cảm giác như có một mũi tên đâm vào tim mình.
"Học kỳ này tôi không thể tiếp tục sa đọa xuống nữa, lão tử phải cố gắng phấn đấu."
"Trong lòng không phụ nữ, rút kiếm tự nhiên thần, kiếm phổ tờ thứ nhất, quên mất người yêu!"
Lưu Đống Lương trong lòng âm thầm bất chấp, bỗng nhiên ngồi trở lại máy tính bàn, xóa hết đóng phim đã tải về và xóa luôn lịch sử trang web.
Làm xong những việc này, Lưu Đống Lương châm một điếu thuốc, rồi đi ra ngoài sân thượng hóng gió một chút, sau đó nhìn thấy Trần Giang Hà đang sóng vai cùng với Lâm Tư Tề đi về phía cửa sau trường học.
Hôm nay Lâm Tư Tề ăn mặc đặc biệt xinh đẹp, với hai bím tóc tươi tắn và xinh xắn, mặc trên người chính là chiếc váy dạ hội màu đen lúc cô mặc ở tiệc mừng năm mới, phối hợp với đôi tất trắng vừa phải, dáng người xinh đẹp như liễu ba tháng, thướt tha uyển chuyển, phong thái động lòng người, chỉ cần nhìn bóng lưng của cô cũng có thể khiến Lưu Đống Lương mới vừa rồi muốn quên người yêu cũ hô hấp tăng thêm...
Trần Giang Hà bước đi với những bước dài, tiêu sái như thường, Lâm Tư Tề rập khuôn từng bước theo sát anh, sáng lóng lánh. Đôi mắt của cô thỉnh thoảng nhìn về phía gò má của anh, khóe miệng lơ đãng lộ ra nụ cười ngọt ngào, có thể khiến cho thẳng nam tan chảy trái tim.
"Xem phim, trước khi ra cửa nhai kẹo cao su, dẫn Lâm Tư Tề đi cửa sau, đây chính là tiết tấu muốn đi mướn phòng, đồ chó Trần Giang Hà, tôi cmn thật hâm mộ cậu."
Lưu Đống Lương không nhịn được chửi thề, điếu thuốc trong miệng càng hút càng đắng, trong lòng nhưng là chua chát, tư vị này, tuyệt!
------
Dịch: MBMH Translate