Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 272 - Chương 272: Tính Tổn Thương Không Lớn, Tính Vũ Nhục Rất Mạnh

Chương 272: Tính Tổn Thương Không Lớn, Tính Vũ Nhục Rất Mạnh Chương 272: Tính Tổn Thương Không Lớn, Tính Vũ Nhục Rất Mạnh

Hơn trăm người đông đúc, trong tay cầm theo dao dưa hấu, gậy sắt, hùng hùng hổ hổ chạy đến, cỗ sát khí này, chó thấy cũng phải ngồi xổm góc tường run lẩy bẩy.

“Cái đệch.”

Bản thân Trần Giang Hà cũng giật nảy mình, trận chiến này anh tóc xanh, cũng quá "nhiệt tình" nhỉ?

“Ơ, đây không phải là anh Phì Long Thành Kiều sao?”

Chu Kình Phu làm đầu tàu gương mẫu dẫn theo những tiểu đệ đi đến hiện trường, sau khi nhìn thấy Phì Long, nhiệt tình chào hỏi nói: "Sao vậy, chạy xe cướp túi không hành nghề được, đổi nghề trông cửa à?"

“Mẹ kiếp!”

Phì Long cũng là thủ lĩnh lưu manh có uy tín, nào chịu nổi loại nhục nhã này, nhổ một ngụm nước bọt ra ngoài, suýt nữa phun lên mặt Chu Kình Phu.

"Mẹ nó, mười mấy người cũng dám ra vẻ ở trước mặt tôi?"

Chu Kình Phu cũng không phải loại người hiền lành gì, mạnh mẽ co chân hướng về phía ngực Phì Long đá một cái!

Người này từ nhỏ đã là cao thủ đấu phố, vua đánh nhau, động tác vừa nhanh vừa mạnh, Phì Long ngồi ở đó còn chưa kịp phản ứng, trên ngực đã trúng chiêu, bốp một tiếng lật cả người cả ghế ngã trên mặt đất.

Các tiểu đệ của Phì Long bỗng nhiên đứng dậy, chuẩn bị động thủ, đã thấy Chu Kình Phu nhanh hơn bọn họ một bước, dao dưa hấu trực tiếp gác ở trên cổ Phì Long, kéo cổ họng nhe răng nói: "Tất cả ngồi xuống cho ông, ai cmn động một chút, ông đây sẽ để cho máu hắn ta bắn cao ba thước!"

Sự tàn nhẫn của Chu Kình Phu quả thật rất dọa người, lúc nói chuyện, gân xanh trên trán nhảy lên, trong ánh mắt lóe hung quang, dáng vẻ hung thần ác sát, làm cho người ta không dám hoài nghi tính chân thật của lời nói tàn nhẫn vừa rồi anh ta nói.

Các tiểu đệ của Phì Long liếc mắt nhìn nhau, không ngồi xuống mà lui về phía sau vài bước.

Chu Kình Phu liếc bọn họ một cái, không nói gì, cúi người nhếch miệng hỏi Phì Long đang ở trên mặt đất: "Anh Long, một đá Phật Sơn Vô Ảnh Cước này của tiểu đệ, đá cũng được ấy chứ nhỉ?”

Trên cổ Phì Long kề sát một chiếc dao dưa hấu lạnh như băng, mặt dán mặt đất, sắc mặt xanh mét, hự hự nửa ngày nghẹn không ra một cái rắm.

Tục ngữ nói, cường long không áp địa đầu xà, Phì Long và một đám tiểu đệ của hắn ta đều đã làm qua mấy chuyện trâu bò bức người, ở khu vực Thị Kiều kia danh tiếng khá là vang dội, gần như không ai dám chọc, thế nhưng ở thành phố đại học Long Động một mẫu ba phần đất này, thân là địa đầu xà Chu Kình Phu hiển nhiên càng có vốn liếng để kiêu ngạo.

Thuộc hạ dưới tay người này người đông thế mạnh, mỗi người đều gọi theo một vài tên nhóc, mấu chốt tất cả đều là mười bảy mười tám tuổi, nếu thật sự muốn làm, chưa bàn đến độ liều, chỉ dao dưa hấu thôi là đều có thể vung vẩy được.

Đánh nhau trên đường phố trong hiện thực còn hung ác hơn nhiều so với trong phim điện ảnh.

Thời buổi này hoàn cảnh trị an của Quảng Đông cũng loạn hơn nhiều so với tưởng tượng của một số người.

“Anh Long, anh đừng cứ không hé răng thế chứ, mở miệng vàng, xin lỗi anh em tôi nào.”

Lời này của Chu Kình Phu nghe rất khách sáo, nhưng lúc nói xong, một ngụm đờm đặc quánh phun lên cái đầu đen nhánh của Phì Long, tính thương tổn không lớn, tính vũ nhục lại rất mạnh.

“Mẹ nó, mày khinh người quá đáng!”

Một tiểu đệ của Phì Long nhìn không nổi, dũng cảm đứng ra, lại thấy phía sau đột nhiên chạy ra một người, không nói hai lời vung tay tung một cú đấm đấm thẳng vào mặt.

Bốp một tiếng trầm vang, một hán tử sinh long hoạt hổ lại bị đánh lui năm sáu bước, nằm nghiêng trên mặt đất, bò cũng không bò dậy nổi.

Người đánh, chính là Tôn Thiên.

Tên nhóc này vừa rồi nghẹn một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, bây giờ có cơ hội, trực tiếp xuất kích đấm một quả, kinh sợ toàn trường.

“Khá lắm, rất mạnh.”

Hai mắt Chu Kình Phu sáng ngời, nhìn Tôn Thiên, lại quay đầu nhìn Trần Giang Hà một cái, thấy anh châm điếu thuốc, nhàn nhã, bình tĩnh nhìn hiện trường, bên người chẳng biết từ lúc nào có thêm một người đẹp có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, dáng người cũng vô cùng tốt, lúc châm thuốc còn nghiêng người thay anh chắn gió.

“Mẹ nó đây mới là đại lão.”

Chu Kình Phu luôn nhìn Trần Giang Hà với con mắt khác, luôn cảm thấy nhất cử nhất động của anh đều rất có phong cách, học cũng không học được.

“Anh em, anh cất dao đi, tôi hỏi vài câu.”

Trần Giang Hà hút nửa điếu thuốc, mắt thấy bốn phía càng ngày càng nhiều người vây xem, trực tiếp ném điếu thuốc đi, đi đến trước mặt Phì Long.

Chu Kình Phu thu dao lại, quay đầu phân phó các tiểu đệ cũng thu dao lại.

“Là ai mời anh đến chặn cửa?” Trần Giang Hà cúi người hỏi.

Phì Long hung tợn giương mắt trừng anh, không rên một tiếng.

“Được rồi, dao không treo trên cổ, lập tức ra vẻ dữ tợn đúng không?”

Trần Giang Hà nở nụ cười, giơ tay tháo lỏng thắt lưng: "Tôi nghẹn tiểu sắp nửa tiếng, nếu anh Long không mở miệng, tôi sẽ trực tiếp rót nó vào trong miệng anh!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0