Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 293 - Chương 293: Dì Nhỏ, Từ Nay Dì Sẽ Làm Tài Xế

Chương 293: Dì Nhỏ, Từ Nay Dì Sẽ Làm Tài Xế Chương 293: Dì Nhỏ, Từ Nay Dì Sẽ Làm Tài Xế

Khương Diệc Xu được anh dỗ dành đến nổi hai mắt sáng lên, nghĩ thầm lần sau mình phải canh lửa nêm nếm đàng hoàng hơn, làm món ngon hơn để thưởng cho anh.

Trịnh Gia Hân ở kế bên im lặng mà lấy đũa chọc chọc cơm, tên nhóc thối này cũng biết dỗ dành quá, hay cho câu “Tiểu tiên nữ của anh thì không cần dính bụi trần, việc nặng việc dơ cứ để cho anh là được”, thì cô gái nào mà không chế với câu này nha.

“Sau này bạn trai tôi mà tán tỉnh hay như vậy, tôi sẽ đánh gãy chân chó của anh ta.” Trịnh Gia Hân thầm lẩm bẩm trong lòng một câu.

Trần Giang Hà liếc mắt một cái, quay đầu nhìn qua Trịnh Gia Hân, nhẹ nhàng bâng quơ mà chuyển chủ đề: “Dì nhỏ, dì đã thi bằng lái xe chưa?”

"Thi rồi, lúc nghỉ hè năm cuối dì đã đăng ký rồi, tất cả đều đậu hết, thầy hướng dẫn còn khen ngợi là lái chắc như tài xế thâm niên, thấy hay không?" Trịnh Gia Tân có hơi đắc ý mà hỏi lại một câu.

"Dạ, hay lắm." Trần Giang Hà giơ cho cô ngón tay cái.

Trịnh Gia Hân nghi ngờ nhìn anh: "Tự nhiên sao lại hỏi chuyện này, chẳng lẽ muốn mua xe cho dì à?"

"Hay thật, dì đoán đúng rồi." Trần Giang Hà cười cười, cũng chỉ có dì nhỏ mới dám nghĩ ra chuyện tốt như vậy, nếu mà là người khác người ta còn ngại mở miệng đấy.

Nhưng đúng là Trần Giang Hà định mua cho cô một cái xe.

Tuy anh đã thi bằng lái rồi nhưng tạm thời chưa có nhu cầu mua xe, còn nếu mua xe cho dì thì sẽ tiện hơn nhiều.

Trịnh Gia Hân lấy cái đũa chấm chấm môi, đôi mắt sáng ngời nhìn Trần Giang Hà, hỏi: "Cháu đang đùa dì à?"

"Dì nhìn cháu xem giống nói giỡn không?" Trần Giang Hà hỏi.

Ánh mắt Trịnh Gia Hân lóe lên, ngạc nhiên cũng nhiều nhưng lập tức lại nghĩ đến khả năng khác: “Tôi nghi cậu đây là muốn tôi làm tài xế cho cậu với Khương Diệc Xu đúng không!”

"Dì tự tin đi, đừng có nghi ngờ linh tinh." Trần Giang Hà nói.

“Đúng vậy rồi..." Trịnh Gia Hân đặt đũa xuống, bắt đầu xắn tay áo lên, tiếc là hôm nay cô không mặc áo dài tay nên cảm thấy hơi trống trải.

Trần Giang Hà trốn bên cạnh Khương Diệc Xu khuyên bảo: "Dì để ý chút, cháu là ông chủ của dì đó."

Trịnh Gia Hân đưa tay bắt lấy anh: "Tôi là dì nhỏ của cậu!"

"Cũng có thể là tài xế." Trần Giang Hà nói.

"Hừ!"

Trịnh Gia Hân chống nạnh một tay, tay kia nhẹ nhàng véo mặt anh, má anh phồng lên như một con cá nóc phình gai.

Khương Diệc Xu nhìn thấy dì nhỏ thường ngày dịu dàng, bây giờ lại bị Trần Giang Hà chọc tức thành như vậy, không khỏi muốn cười, nhưng lại cảm thấy không tốt nên đành cúi đầu im lặng ăn cơm, ăn chưa đến nửa chén ăn cơm mới nhận ra hình như mình đã quên ăn rau.

Trịnh Gia Hân giận nhanh nhưng vơi đi cũng nhanh, vì lúc ăn cơm Trần Giang Hà nói mua cho cô một chiếc xe, nên cơm nước xong liền đưa cô đi mua một chiếc Bentley nhỏ nội địa (BYD).

"Chúc mừng cô Trịnh Gia Hân, còn trẻ vậy mà đã có xe rồi, dì vui không?"

Rõ ràng Trần Giang Hà là người bỏ vốn, cũng là ông chủ, nhưng lại khiêm tốn như một nhân viên tư vấn bán xe.

"Tất nhiên là vui rồi."

Trịnh Gia Hân lái chiếc xe mới một vòng, mở cửa ngồi vào ghế lái để trải nghiệm một chút, tuy không phải là một chiếc xe sang trọng gì nhưng cô đã rất hài lòng, còn chuyện làm tài xế gì đó, thật ra cô cũng không để ý chút nào, chỉ là phản ứng cho thích hợp thôi, kẻo sau này bị tên nhóc thối bốc lột.

“Lên xe đi, chở các cháu đi một vòng nhé.”

Trịnh Gia Hân ra hiệu với Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu.

Cả hai mỉm cười bước lên xe, thắt dây an toàn.

Cứ tưởng rằng nữ tài xế mới lái sẽ khá bất ổn, nên Trần Giang Hà đặc biệt ngồi ở ghế phụ, không ngờ dì nhỏ của anh lại lái xe như một tài xế già thật, lái suốt một chặng đường từ Phiên Ngu đến đại lộ Tân Giang ở Hải Châu, chỉ một chữ thôi, ổn.

“Đi phía bắc đại lộ Giang Nam, tham quan phố váy cưới cái đi dì.” Trần Giang Hà cười nói.

“Được, ông chủ bảo đi đâu thì tôi đi đó.” Trịnh Gia Hân mỉm cười đáp lại.

Trần Giang Hà sửng sốt một chút, nhìn bên mặt xinh đẹp của dì nhỏ nói: "Tiếng ông chủ này nghe lạ tai quá, sau này phải tập nghe nhiều hơn."

"Khỏi, chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu."

Trịnh Gia Hân hất cằm, nhấn ga vững vàng vượt qua đèn giao thông, nhanh chóng đi vòng đến phía bắc đại lộ Giang Nam.

Đây là trung tâm chuyên mua bán váy cưới lớn nhất Quảng Đông, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng san sát nhau, từng gian từng gian trưng bày đủ loại váy cưới đủ màu sắc rực rỡ.

Cửa hàng xuyên biên giới Amazon của Khương Diệc Xu (trang Bắc Mỹ) chủ yếu là bán váy cưới, hôm nay Trần Giang Hà tưởng như ngẫu hứng mua một chiếc xe cho dì nhỏ đi hóng gió, nhưng thực ra là muốn đi với hai người họ để cùng nhau lựa đồ.

Con đường kinh doanh của Trần Giang Hà là "tiết kiệm chi phí", giá mỗi chiếc váy cưới từ 0,9 đô la Mỹ, các mẫu giá rẻ chủ yếu dùng để thu hút khách hàng, còn mức giá của các mẫu chính được ấn định ở mức 150-200 đô la Mỹ, cũng có đủ biên lợi nhuận, mới có thể đảm bảo chất lượng mua sắm.

Cách bán hàng của phố váy cưới rất linh hoạt, có thể mua số lượng lớn, bán lẻ hoặc thuê đều được, giữa sân được trang bị hệ thống hậu cần hiệu quả để tạo điều kiện giao hàng cho khách hàng trên khắp cả nước, thậm chí cả các nước láng giềng Đông Nam Á.

"Chào mừng quý… Khách!"

Ba người tìm một cửa hàng có lối trang trí đẹp mắt bước vào. Chủ cửa hàng trông khoảng ngoài ba mươi, mặc vest, đi giày da, đeo kính, nói chuyện rất hài hước nên mang cảm giác tươi trẻ.

Ông chủ dùng ánh mắt liếc nhìn Trần Giang Hà, sau đó lại nhìn hai cô gái vô cùng xinh đẹp đi ở phía sau, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, không tiếng động mà nháy nháy mắt với tổng giám đốc Trần.

Trần Giang Hà mỉm cười, quay đầu nói với Trịnh Gia Hân: “Dì nhỏ, dì chọn mấy bộ thử xem.”

Ông chủ vừa nghe tiếng "Dì nhỏ" liền trợn tròn mắt, thanh niên này biết chơi nhỉ, chẳng lẽ bên trái là dì nhỏ, bên phải là em họ sao?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0