Trần Giang Hà nhìn thấy tin nhắn này, không những không tức giận, trái lại còn mỉm cười: "Bọn họ có báo giá với cô không?"
"Có nha, chẳng hạn như là tiền lương gấp ba, đãi ngộ cao, cổ phiếu ra thị trường chia hoa hồng gì gì đó, có chỗ tốt gì đều nói hết, điên cuồng công kích, nghe giống như là ổ bán hàng đa cấp lừa đảo tẩy não vậy. Độ tin cậy quá thấp, tôi cũng không dám đáp ứng." Diệp Tiểu Dung trả lời: "Vẫn là Trần tổng chân thật nhất, tất cả đều có thể thực hiện."
"Chị Tiểu Dung, chị có chút nghịch ngợm rồi."
Trần Giang Hà mỉm cười trả lời lại, không tiếp tục nói chuyện với cô nữa, bởi vì lúc này một chiếc xe Mercedes Benz đột nhiên dừng ở trước cửa căn cứ Light Chaser, cửa xe mở ra, ba người quen lần lượt bước ra.
Họ đến từ tập đoàn Buying Nhu Mễ khu vực phía đông Quảng Đông, theo thứ tự là Tổng giám đốc Đàm Thiên Bình, Lý Thiên Hải tổng giám đốc khu vực phía đông Quảng Đông, cùng với Phó tổng giám đốc Hoàng Thế Hiền.
Lý Thiên Hải với Hoàng Thế Hiền, Trần Giang Hà quen thuộc như cháo, cho nên cũng lười nhìn bọn họ.
Về phần Đàm Thiên Bình, đây là một người phụ nữ trưởng thành ở độ tuổi ngoài 30 với dáng người xinh đẹp, dáng người và tướng mạo đều tốt hơn nhiều so với Triệu Hương Ngưng, giám sát viên của công ty 9527 ở phía đông Quảng Đông, nhìn cô ấy hình như chưa từng sinh con, bụng dưới bằng phẳng, đôi chân dài săn chắc, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, mắt phượng dịu dàng nhưng không quyến rũ, mái tóc xoăn bồng bềnh, chỉ với phong cách trang điểm và ăn mặc phù hợp đã thể hiện nét quyến rũ trưởng thành của một người phụ nữ đi làm.
Kỳ thực nói đến buồn cười, trước đó trần Giang Hà lần đầu tiên gặp Đàm Thiên Bình ở chi nhánh khu Thiên Hà của vườn bách thảo nam Trung Quốc Hoa Nam anh không chỉ trêu chọc cô, mà còn cố gắng chiêu mộ cô về làm lễ tân của công ty.
Kết quả người ta từ trong túi lấy ra bảng tên nhân viên Nhu Mễ, anh Trần liếc nhìn cái rồi bỏ chạy.
"Trần tổng, lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ."
Đàm Thiên Bình sải đôi chân dài, cười đi tới trước mặt Trần Giang Hà, đưa tay một cách thân thiện.
"Rất tốt."
Trần Giang Hà bắt tay với Đàm Thiên Bình, nói đùa: "Đàm tổng ra ngoài còn mang vệ sĩ sao?"
Nghe nói như thế, Đàm Thiên Bình khẽ mỉm cười, Lý Thiên Hải với Hoàng Thế Hiền "nụ cười công nghiệp" trên mặc cũng có chút nhịn không nổi.
"Trần tổng không nên hiểu lầm, tôi hôm nay tới đây, không phải là đến gây chuyện, mà là mang cho anh một tin tức tốt." Đàm Thiên Bình mỉm cười nói rằng.
"Ồ?" Trần Giang Hà nhíu mày, hứng thú hỏi một câu: "Tin tức tốt gì?"
Đàm Thiên Bình từ trong túi xách lấy ra một lá thư mời, trịnh trọng đưa cho Trần Giang Hà, rất thẳng thắng nói: "Chúng tôi ở tập đoàn Buying Nhu Mễ rất cần nhân tài, muốn mời Trần tổng về làm việc, đảm nhiệm chức tổng giám đốc khu vực phía đông Quảng Đông, anh cảm thấy như thế nào?"
Trần Giang Hà không nhận lấy thư mời, chỉ là cười hỏi một câu: "Tôi đã trở thành tổng giám đốc phía đông Quảng Đông, cô nghĩ như thế nào?"
"Trần tổng năng lực mạnh như vậy, làm tổng giám đốc khu vực phía đông Quảng Đông giống như là mai một nhân tài, nếu như anh nguyện ý đổi việc, tôi tự nhiên là sẽ thối vị nhượng chức." Đàm Thiên Bình rất thẳng thắn nói.
"Vậy không tốt lắm."
Trần Giang Hà vung tay, cười cự tuyệt nói: "Tôi quen làm giám đốc kinh doanh ở công ty 9527 rồi, ăn no chờ chết rất tốt, cho nên tôi tốt nhất là không nên tới đài lớn của các anh tham gia náo nhiệt."
Đàm Thiên Bình hơi run.
"Hay cho một câu ăn no chờ chết."
Hoàng Thế Hiền bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Công ty 9527 hiện đang gặp khó khăn về tài chính, tài chính eo hẹp, lương của nhân viên sale khó có thể trả được. Cậu có thể trụ được bao lâu? Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, cậu thông minh như vậy, hẳn là sẽ không không thấy rõ được tình thế?"
Trần Giang Hà cũng cười liếc mắt nhìn Hoàng Thế Hiền, nói: "Anh Hoàng quan tâm tôi có thể trụ được bao lâu như vậy, chẳng lẽ muốn thay công ty 9527 chia sẻ chút áp lực tài vụ, phát tiền lương cho tôi với nhân viên cấp dưới của tôi?"
Hoàng Thế Hiền sửng sốt một chút, trực tiếp á khẩu không biết nói gì.
Vốn là hắn không muốn xen vào, bởi vì Trần Giang Hà một khi chuyển công tác sang tập đoàn Nhu Mễ, anh ta sẽ trực tiếp trở thành tổng giám đốc khu vực phía đông Quảng Đông, hiện tại đắc tội anh, một chút chỗ tốt cũng không có, nhưng là người có lúc chính là khá xấu tính, biết rõ có mấy lời nói ra khỏi miệng sẽ đắc tội người ta, nhưng vẫn là không nhanh không chậm.
Lý Thiên Hải ở một bên nhưng là lườm một cái, trước đây hắn ở trước mặt Trần Giang Hà cũng chịu nhiều thiệt thòi, hiện tại đã đã có kinh nghiệm, trong lòng nhớ kỹ bốn chữ —— im lặng là vàng.
"Trần tổng, chúng tôi là mang theo thành ý tới, hy vọng anh có thể nghiêm túc xem xét."
------
Dịch: MBMH Translate