Từ Chỉ Tích mấp máy môi, cô thấy xung quanh có nhiều học sinh như thế, vốn định chống cự, nhưng mà tay nghề của anh rất tốt, rất thoải mái, cho nên cô dứt khoát tiếp nhận.
Lúc này liền có thể thấy được chỗ tốt khi chạy bộ vào ban đêm, khác với sân bóng rổ được lắp sẵn đèn, sân chạy bộ đen như mực. Mấy cặp tình nhân sau khi chạy bộ xong, dù cho có làm gì cũng không có ai nhìn thấy.
Nhưng mà, sau khi chạy bộ xong, Từ Chỉ Tích đã rất mệt, Trần Giang Hà giữ nguyên phép tắc, không hề có chút ý đồ xấu nào cả. Tay anh cũng chỉ giúp cô xoa dịu cơ bắp, giúp cô thoải mái, thả lỏng mà thôi.
"Eo hết mỏi, cả người trở nên nhẹ nhõm."
Từ Chỉ Tích hưởng thụ tay nghề của anh hơn mười phút, trên mặt mới nở một nụ cười hài lòng.
Trần Giang Hà nhìn cô, nói ra một câu đầy sâu xa:
"Cô Từ, ngày thường cô cũng phải tăng cường việc rèn luyện cơ thể. Nếu không thì sau này em còn chưa kịp dùng sức, thì cô đã không ổn rồi, rất dễ ảnh hưởng tới chất lượng sinh hoạt."
Từ Chỉ Tích chớp mắt:
"Câu này nghe có gì đó hơi lạ?"
"Ha ha."
Trần Giang Hà cười ha ha, nhanh chóng nói sang chuyện khác:
"Cô Từ, em muốn hỏi cô một câu."
"Câu gì?"
"Cô thích em đàng hoàng một chút, hay không đàng hoàng?"
Trần Giang Hà vô cùng nghiêm túc hỏi.
"Câu hỏi này của cậu là một cái bẫy, tôi thích cậu, cho nên việc cậu có đàng hoàng hay không, không phải cậu nên tự giác biết hả?"
Từ Chỉ Tích không hề suy nghĩ hỏi vặn lại, sau đó lại đổi lời:
"Nhưng mà, tôi vẫn thích lúc cậu đàng hoàng hơn, lúc cậu không đàng hoàng, tôi chịu không nổi."
"Chịu không nổi cũng phải chịu."
Trần Giang Hà nghiêm mặt nói:
"Trước mặt vợ mình mà còn đàng hoàng, không phải đầu óc có vấn đề, thì chắc chắn là đang giả vờ."
"Ai là vợ của cậu?"
Từ Chỉ Tích nhíu mày.
Trần Giang Hà mở to mắt:
"Chính cô nói đó, mới đó mà đã không chịu thừa nhận nữa rồi?"
"Tôi không có nói, cậu nghe nhầm."
Từ Chỉ Tích cười khánh khách phủ nhận.
"Em nên đi mua cái máy ghi âm, ghi lại hết tất cả những lời mà cô nói lại."
Trần Giang Hà nói.
"Ghi lại?"
Từ Chỉ Tích hiếu kỳ hỏi:
"Sau đó thì sao?"
Trần Giang Hà nghe thấy câu hỏi này liền cười híp mắt, xích lại gần bên tai cô, nhỏ giọng nói:
"Cô Từ, cô cũng không muốn chuyện giữa chúng ta bị hiệu trưởng biết phải không?"
"Đáng ghét."
Từ Chỉ Tích cảm giác dường như có một dòng điện chạy từ mang tai của mình xuống đến lòng bàn chân, cô đỏ mặt chân run, cả người tê tê dại dại, sửng sốt một lúc, mới đưa tay ra bóp lấy hông của Trần Giang Hà, chu môi hỏi:
"Tại sao tôi lại có một học sinh vô sỉ tới như thế này chứ?"
"Cô hỏi em, em hỏi ai?"
Trần Giang Hà cũng mắt lớn trừng mắt bé với Từ Chỉ Tích, sau đó ra vẻ chững chạc, đàng hoàng đề nghị:
"Nếu không thì để em gọi điện thoại cho cha em, việc này chắc chắn liên quan tới ông ấy."
Cách ném trách nhiệm này của anh làm cho Từ Chỉ Tích vô cùng bất đắc dĩ. Trước kia, cô có thể dùng cách gọi điện thoại cho phụ huynh để uy hiếp anh, bây giờ tình thế đảo ngược, nếu như dùng thân phận của cố vấn để gọi điện thoại cho chú Trần, thì người lo lắng lại là cô...
Trần Giang Hà thấy Từ Chỉ Tích như thế thì thầm vui vẻ trong lòng, trên mặt lại không biểu hiện gì cả. Anh hít một hơi, mùi thức ăn khuya truyền từ ngoài cổng trường đến thao trường, thế là anh cười hỏi:
"Cô Từ, cô có mang tiền theo không?"
"Không có."
Từ Chỉ Tích quyết đoán lắc đầu.
Quá tam ba bận, lần trước đã bị anh lừa hai lần rồi.
"Thông minh lên rồi."
Trần Giang Hà lắc đầu, sau đó lấy ví của mình ra, nói:
"May mà em có mang theo tiền. Đi. Em mời cô ăn khuya, bổ sung năng lượng."
"Tôi về ký túc xá tắm trước đã."
Từ Chỉ Tích nói:
"Đổ mồ hôi cứ cảm thấy dính dính, không thoải mái."
"Vừa mới vận động xong không nên tắm rửa."
Trần Giang Hà đưa tay qua thăm dò, sau đó to gan nắm lấy tay của Từ Chỉ Tích, mười ngón đan xen.
Từ Chỉ Tích mặc kệ anh, yên lặng sóng vai với anh.
Bước chân của Trần Giang Hà vô cùng nhẹ nhàng, miệng không tự chủ được mà hát:
"Tay trong tay, một bước, hai bước, ba bước, bốn bước. Ngước nhìn trời, ngắm ngôi sao, một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao, bốn ngôi sao, hợp thành một hàng..."
Từ Chỉ Tích vô thức chìm vào lời ca của anh, một bước hai bước, một bước hai bước, nhìn lên ngôi sao lộng lẫy trên bầu trời, sau đó lại quay đầu nhìn gương mặt anh tuấn của anh, trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thấy thật ngọt ngào.
"Trần Giang Hà."
Từ Chỉ Tích không nhịn được mà gọi một tiếng.
"Hả?"
Trần Giang Hà quay đầu nhìn cô.
"Vừa rồi có một chuyện quên nói với cậu."
Từ Chỉ Tích nói.
"Chuyện gì?"
Trần Giang Hà hỏi.
"Hôm nay doanh thu một ngày của cửa hàng vượt qua mức 100.000 tệ."
Từ Chỉ Tích mỉm cười, vô cùng vui vẻ nói.
"Nhiều thế à?"
------
Dịch: MBMH Translate