Những người đang ngồi ở đây không phải là ông chủ tự mình sáng lập công ty, số lượng tài sản trên trăm triệu, thì cũng là quản lý cấp cao trong công ty tài chính, kiến thức uyên thâm, nghe thấy tập đoàn Xí Nga và nhà đầu tư Hồng Nham đều đang cạnh tranh nhau để "đưa tiền" cho Trần Giang Hà, thì không khỏi đánh giá tên nhóc này cao hơn một chút.
Với lại câu nói vừa rồi của Lâm Triết Bình rất uyển chuyển, tuy lời nói có hơi ẩn ý, nhưng nói rất rõ vấn đề: đang thiếu tài chính, cần 35 triệu đến 40 triệu.
"Anh Bình, tôi chỉ là một người thợ trong nhà máy, không rõ group buying take away là gì, nhưng mà nếu như anh đã mở miệng, thì tôi chắc chắn sẽ giúp. Dạo này việc kinh doanh bên nhà máy tôi không tốt lắm, cho nên chỉ có thể giúp 2.000.000."
Lâm Thu Thạch khi nãy còn đang đắm chìm trong nỗi đau mất "con dâu", bây giờ lại là người đầu tiên tỏ rõ thái độ của mình.
“Được."
Lâm Triết Bình lấy giấy bút từ trong túi xách ra, đưa nó cho Trần Giang Hà, trịnh trọng nói:
"Giang Hà, con ghi lại."
"Vâng."
Trần Giang Hà cầm lấy giấy bút, nghiêm túc ghi chép lại.
"Dự án Group Buying Take Away “Light Chaser” là một dự án có tiềm năng phát triển rất lớn, có thể đồng thời được cả hai tập đoàn Xí Nga và nhà đầu tư Hồng Nham để ý tới, lại vẫn có thể giữ vững sơ tâm, tầm nhìn xa rộng, người trẻ đúng là ghê gớm thật."
Tổng giám đốc công ty đầu tư Doanh Thành - Triệu Sùng Minh cực kỳ tán thưởng Trần Giang Hà, đưa tay lên nói:
"Tôi đầu tư 5.000.000."
"Tôi đầu tư 3.000.000."
"Tôi đầu tư 1.000.000."
...
Mọi người lần lượt tỏ rõ thái độ của mình, đi một vòng, tổng cộng được 29.000.000 tệ.
Lâm Triết Bình nhìn tổng số tiền, vừa cười vừa nói:
"Việc này do tôi đi đầu, tôi đầu tư 21.000.000 tệ, gom đủ tiền vốn."
"Số tiền này không phải là cho không, con cần phải trả lại, hơn nữa còn phải trả cả tiền lãi."
Lâm Triết Bình bổ sung một câu, sau đó hỏi mọi người:
"Điều kiện trả tiền y như cũ, mọi người thấy sao?"
"Không thành vấn đề, cứ làm theo quy tắc cũ, bốc thăm."
Lâm Thu Thạch vẫn là người đầu tiên gật đầu.
Lâm Triết Bình cười, bưng một cái đĩa ở trước mặt lên, bảo Lâm Tư Tề đưa xuôi theo hướng bàn, mỗi người bốc một cái.
Thực ra Lâm Triết Bình hoàn toàn có thể tự mình lấy ra 50.000.000, ông gọi đồng hương và bạn bè tới là vì muốn trải đường cho Trần Giang Hà, cũng nói bóng nói gió cho anh biết rằng: Chú thật sự coi cháu là con rể của mình, coi cháu như người một nhà, sau này cháu xem mà làm.
Sau khi mọi người bốc thăm xong, thì nói thời hạn trả tiền và tiền lãi ra.
Trần Giang Hà vốn nghĩ rằng mượn một số tiền lớn như thế thì tiền lãi sẽ rất cao, dù sao thì với mấy triệu tệ hoàn toàn có thể mua một chút sản phẩm ở ủy thác ký gửi, tiền lời một năm ít nhất cũng là 6%, nhưng mà kết quả sau khi bốc thăm lại nằm ngoài dự đoán của anh.
"Thời hạn 3 năm, lãi hằng năm 5%."
"Thời hạn 2 năm, lãi hằng năm 3%."
"Thời hạn 1 năm, không tính lãi."
...
Lúc cầm bút lên ghi thời hạn trả tiền và số tiền lãi hằng năm, Trần Giang Hà cực kỳ khiếp sợ.
Tiền vốn là mấy triệu, thời hạn trả từ hai đến ba năm, tiền lãi hằng năm cao nhất là 5%, thất nhất là không tính lãi! Quy tắc này có thể truyền tới tận hiện tại là phải hào sảng tới mức nào chứ?
Cái gọi là người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát, giàu trước kéo giàu sau chính là như thế này.
Lâm Triết Bình chỉ dùng một bữa tối đã có thể gom đủ 50 triệu tiền vốn cho Trần Giang Hà lập nghiệp.
Trong bữa tiệc, ông còn tự mình viết giấy nợ, in dấu tay để đảm bảo, nếu như Trần Giang Hà lập nghiệp thất bại, không thể trả tiền đúng thời hạn, ông sẽ trả lại cả vốn lẫn lời cho mọi người.
Con số 50 triệu này đối với một người trẻ tuổi mà nói chắc chắn là một con số không tưởng. Nhưng ở trong mắt Trần Giang Hà, thứ mà số tiền này mang tới nhiều nhất chính là ân tình.
Trả tiền không phải là chuyện khó, bởi vì bây giờ trong tài khoản chứng khoán của Trần Giang Hà có hơn 36 triệu, bỏ đi 10 triệu vốn đầu tư, cũng còn khoảng 20 triệu.
Còn về phần ân tình, bây giờ Trần Giang Hà chỉ có thể lựa chọn lấy thân trả nợ, bởi vì bữa cơm này là do tiểu thư ký mang lại cho anh.
Thành công không phải do ngẫu nhiên, nếu như không phải do anh đẹp trai, có năng lực, cộng với việc có được một tiểu thư ký vừa xinh đẹp, nghe lời, còn vô cùng giàu có, thì con đường lập nghiệp của Trần Giang Hà đã không thể thuận lợi được như thế này.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Triết Bình ôm lấy Trần Giang Hà ngay trước cửa khách sạn Thiên Nga Trắng, tha thiết nói:
"Giang Hà, cố gắng làm cho tốt, tương lai thuộc về những người trẻ tuổi như các con."
Trần Giang Hà thầm nghĩ trong lòng tại sao câu nói này nghe quen quá vậy, trên mặt lại vô cùng kiên định, cực kỳ nghiêm túc gật đầu:
"Cha, con sẽ cố gắng tạo ra thành tích."
------
Dịch: MBMH Translate