"Cháu sai rồi, cháu sai, là cháu không đúng." Trần Giang Hà nhận sai ba lần liên tục, biết dì nhỏ vừa nãy tức giận như vậy là thật tâm lo lắng cho Khương Diệc Xu, thế là thuận tiện nhắc nhở một câu: "Dì đừng nóng giận, con gái tức giận sẽ dễ có nếp nhăn."
"Hừ." Trịnh Gia Hân rầm rì một tiếng, thấy thái độ nhận sau của hắn vẫn tính thành khẩn, ngữ khí mềm xuống: "Con người phải thành thật.”
"Về sau, nếu có thời gian thì dành ở bên cạnh Diệc Xu một chút, cô ấy mới là người thích hợp với cháu, biết không?" Trịnh Gia Hân lấy thân phận trưởng bối ân cần giáo huấn.
"Biết rồi!" Trần Giang Hà gật đầu rất chắc chắn: "Dì nhỏ nói đều rất đúng, cháu đã sâu sắc nhận ra được sai lầm của mình, tức khắc chỉnh đốn và cải cách, học một biết mười, tuyệt đối không tái phạm."
"Như vậy mới đúng chứ." Trịnh Gia Hân buông tay ra, nhìn đôi má đỏ bừng vì bị véo, cô không nhịn được bật cười, lại quyết đoán đình chỉ, nghiêm túc nói: "Má hồng ở hai bên của cậu rất độc đáo."
"Làm người đi, dì nhỏ, mặt cháu đều bị nhéo đến tê rần rồi, dì còn xát muối vào vết thương nữa." Trần Giang Hà bất đắc dĩ nói, lại hỏi: "Diệc Xu đâu, tối nay cô ấy không đi cùng với dì à?"
"Cô ấy nếu như đi cùng với dì, cháu nghĩ cháu sẽ dễ dàng qua ải như vậy được à?" Trịnh Gia Hân hỏi ngược một câu, sau đó sâu kín nói: "Diệc Xu tối nay phải tham gia một lớp học tự chọn, một mình dì nhàn rỗi nhàm chán đi ra dạo chơi."
"Dì cũng là đến cọ dạ hội?" Trần Giang Hà hỏi.
"Cái gì gọi là cọ?" Trịnh Gia Hân bĩu môi nói: "Dì là quang minh chính đại đến xem, nào giống cháu và bạn bè cùng phòng với cháu, dưới chiêu bài tham dự một bữa tiệc, đến đây để tán gẫu với những cô gái xinh đẹp."
"Khụ khụ." Trần Giang Hà ho nhẹ hai tiếng, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, nói sang chuyện khác: "Bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, vào sân sớm chút, nếu không lúc nữa có nhiều người quá, chúng ta những người ở trường khác cũng chỉ có thể ở bên ngoài nghe mà thôi."
Trịnh Gia Hân gật đầu: "Đi thôi, vào xem thử."
Dứt lời, hai người sóng vai đi đến phòng hòa nhạc Tinh Hải ở phía trước.
Các anh em trong ký túc xá 414 không nhanh không chậm theo ở phía sau, nhìn thấy dáng người uyển chuyển, mái tóc bồng bềnh của Trịnh Gia Hân, Tôn Thiên khịt mũi, không nhịn được cảm khái một câu: "Bà nội, nhóm dì bảy dì tám của con không chỉ có lớn lên xấu xí, mà còn xấu miệng, so với dì nhỏ của Tam Ca quả thực khác biệt một trời một vực."
Nghe vậy, Trương Khải cười nói: "Tiểu Thiên, cậu giẫm lên người thân của mình mà khen ngợi người thân của người khác, có chút không tử tế."
"Cậu là chưa từng thấy những người họ hàng kia của nhà chúng tôi, nếu như đã gặp qua, cũng sẽ không nói như vậy rồi."
Tôn Thiên lắc đầu nói: "Có người thân ngoại trừ nói móc, trào phúng và ghê tởm chính gia đình họ, một chuyện tốt cũng không làm, dưới cái nhìn của tôi, bọn họ ngay cả người xa lạ cũng không bằng."
Nghe nói như thế, Trương Khải trầm mặc, Lưu Đống Lương ở một bên khuyên câu: "Tiểu Thiên, nhìn xem, nhà ai không có mấy người thân thích phiền toái chứ?"
Vương Viễn Bằng cũng cười phụ họa: "Lưu ca nói đúng, nghèo ở chợ không người hỏi, giàu ở thâm sơn có bà con xa, muốn để cho những người thân thích đó thay đổi cách đối xử với mình, có tiền là được."
"Đạo lý này tôi hiểu, mấu chốt là tiền từ đâu đến?" Tôn Thiên nhướng mí mắt, có chút không nói gì, nghĩ thầm hai người một người là con nhà giàu, một người nhà bên trong có mỏ, nói chuyện đương nhiên là có khuyến khích.
"Đi theo tam ca lăn lộn." Lý Tuấn cười hì hì nói câu: "Hoặc là theo tôi lăn lộn cũng được, khoảng thời gian này lúc mang đoàn thể chạy nghiệp vụ ở bên ngoài, luôn có người cố ý tìm cớ, bên người vừa vặn thiếu một người anh em dám đánh dám liều."
"Được, Tuấn ca, ngày mai lúc anh đi ra ngoài nhớ dắt em theo, em ngược lại muốn xem ai dám tìm anh làm phiền." Tôn Thiên trực tiếp đồng ý.
"Anh em tốt."
Lý Tuấn giơ tay đặt ở trên vai Tôn Thiên, mấy người cùng nhau nhanh chân theo phía sau Trần Giang Hà cùng Trịnh Gia Hân, tiến vào hiện trường dạ hội.
"Đi về phía trước một chút, hàng sau không thể thấy rõ sân khấu."
Rõ ràng là đến cọ dạ hội, nhưng Trần Giang Hà một chút cũng không coi mình là người ngoài, lôi kéo dì nhỏ trực tiếp đi tới hàng trước, tìm được hai chỗ ngồi có tầm nhìn tuyệt vời, thoải mái ngồi xuống.
Một lát sau, vị trí hàng trước lục tục ngồi đầy, Trịnh Gia Hân ánh mắt băn khoăn nhìn quanh một vòng, căng thẳng kéo ống tay áo Trần Giang Hà, sát vào bên tai nhỏ giọng nói: "Xú tiểu tử, chỗ này hình như là chỗ ngồi của lãnh đạo nhà trường."
"Đừng hoảng hốt, chỉ cần không có ai kêu chúng ta nhường chỗ ngồi, thì cứ ngồi yên là được." Trần Giang Hà nhẹ nhàng bình tĩnh trả lời lại.
"Da mặt cháu cũng thật dày." Trịnh Gia Hân nhẹ giọng nói.
"Đó là di truyền." Trần Giang Hà nở nụ cười, trực tiếp ném cái nồi này cho ba Trần.
"Nói bậy, ba của cậu là một người thành thật, chị dì cũng là người da mặt mỏng, chỉ có tên nhóc cậu là mặt dày." Trịnh Gia Hân phản bác.
------
Dịch: MBMH Translate