Nhưng, ông ngược lại không chút nghi ngờ về thực lực và làm việc quyết đoán của Trần Giang Hà, ông chủ sinh viên trẻ tuổi này rất coi trọng bộ phận kỹ thuật, khi mới thành lập bộ phận, đã đầu tư 500 vạn tệ để hỗ trợ nghiên cứu và phát triển ứng dụng.
500 vạn tệ chẳng là gì đối với một doanh nghiệp lớn nhà nước hay Tập Đoàn Xí Nga, nhưng trong công ty khởi nghiệp Light Chaser vừa khởi bước này , với tư cách là Giám Đốc Kỹ Thuật Thái Kiến Tùng thật sự cảm nhận được sự quan tâm và chân thành của Trần Giang Hà,
“Binh quý thần tốc.”
Trần Giang Hà trả lời ngắn gọn bốn chữ, nằm trên giường gửi thêm một tin nhắn: “Anh Tùng, cơ thể là tiền vốn của cách mạng, cần phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Được, tôi biết, cảm ơn sự quan tâm và nhắc nhở của Trần tổng.”
Khi Thái Kiến Tùng gõ chữ, trên mặt lộ ra nụ cười.
Làm việc nhiều năm như vậy, đó giờ đều bị thúc giục tăng ca, không nghĩ đến sau khi vào Light Chaser, không chỉ được coi trọng, còn được ông chủ thúc giục nghỉ ngơi.
“Đi theo người trẻ tuổi làm việc, cảm giác mình cũng trở nên trẻ trung, rất có động lực.”
Thái Kiến Tùng đẩy cặp kính dày lên, chuẩn bị uống một tách cà phê để lấy lại tinh thần, tối nay trò chuyện về sự điên rồi của tuổi trẻ, làm việc suốt đêm!
Sau khi trò chuyện xong với Thái Kiến Tùng, Trần Giang Hà cũng đầy năng lượng, phấn khích quá không ngủ được, cảm giác như một cánh cửa mới đã mở ra, hướng phát triển của hoạt động kinh doanh group buying take away bỗng trở nên rõ ràng.
“Tinh tinh tinh.”
QQ trên điện thoại lại vang lên.
Trần Giang Hà cầm lên liếc nhìn, lúc này không phải tin nhắn của Thái Kiến Tùng, mà là “Khuynh Thành Tiểu Thấu Minh” gửi đến: “Đàn anh, anh đã ngủ chưa?”
“Khuynh Thành Tiểu Thấu Minh” này, là nickname của Dịch Thải Vi.
“Vẫn chưa, vừa chuẩn bị đi ngủ.” Trần Giang Hà trả lời: “Có chuyện gì không?”
“Tôi có một chuyện tương đối xấu hổ và khó chịu, muốn nói với anh.” Dịch Thải Vi trả lời.
“?” Trần Giang Hà gửi đi một dấu chấm hỏi.
“Được chị em cùng ký túc xá thổ lộ, còn suýt nữa bị cậu ấy cưỡng hôn, hiện tại tôi đã chạy ra bên ngoài, không dám về ký túc xá, nên làm gì đây?”
Trần Giang Hà vốn dĩ đã nằm xuống, một tin nhắn của Dịch Thải Vi lại khiến anh đột nhiên hoàn toàn không buồn ngủ nữa.
Chủ đề chương trình lúc nửa đêm như vậy khá thú vị, Trần Giang Hà giận dữ gõ phím trả lời: “Xu hướng tính dục bạn cùng phòng này của em có vấn đề, đứng trước chuyện này, đề nghị của tôi là tìm một bạn nam cùng lớp mua vài bộ bài, chơi bài giải trí một chút cùng cô ấy.”
Dịch Thải Vi rất nhanh trả lời: “Đàn anh, đề nghị này của anh có thật sự hiệu nghiệm không?”
Vừa trả lời xong cái này, cô lại cảm thấy nếu mình tham khảo ý kiến của đàn anh Trần, cũng không nên nói nghi ngờ, suy nghĩ, nhìn về cửa hàng tiện lợi đèn vẫn sáng cách đó không xa, lại trả lời tin nhắn cho Trần Giang Hà: “Ngay bây giờ tôi sẽ đến cửa hàng tiện lợi mua bài.”
“Mua bài không phải mục đích, mục đích là tìm bạn học nam.” Trần Giang Hà đề nghị một cách lý trí.
“Cái này…” Dịch Thải Vi dường như hiểu được ý nghĩa trong lời nói vừa rồi của Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà nhận ra được cô chắc là thật sự gặp chuyện, cho nên cũng không tiếp tục đùa giỡn, nghiêm túc hỏi một câu: “Hiện tại em đang ở ngoài một mình sao?”
“Vâng, em không dám về ký túc xá.” Dịch Thải Vi trả lời đúng sự thật.
“Có mang theo thẻ căn cước không?” Trần Giang Hà hỏi tiếp.
Trong lòng Dịch Thải Vi gợn sóng, hơi do dự, ngắn gọn trả lời: “Có mang.”
“Thuê một phòng gần trường, ngủ một giấc thật ngon trước, ngày mai tìm giảng viên xin đổi ký túc xá, hoặc là thuê nhà ở một mình ở ngoài trường, đại học là một xã hội thu nhỏ, mối quan hệ giữa các cá nhân trong ký túc xá nữ cũng tương đối phức tạp, hòa nhập không được thì bỏ qua đi, học cách tự bảo vệ mình.” Trần Giang Hà trả lời.
“Vâng.” Dịch Thải Vi nhìn thấy tin nhắn dài này, chớp đôi mắt, khịt mũi, rất cảm động gõ một hàng chữ gửi cho anh: “Cám ơn anh, đàn anh Trần, anh là chàng trai đầu tiên đối xử tốt với em như vậy.”
“Đừng quá cảm động, tôi tham tiền háo sắc là một người bình thường. Không có tình cảm.”
Trần Giang Hà trả lời xong tin nhắn này, để điện thoại xuống bắt đầu đếm dê.
Hôm sau lại là một ngày ánh nắng tươi sáng, khi Trần Giang Hà thức dậy lại mặt đầy chán nản.
“Con mẹ nó, mặc dù giấc mơ không được điều khiển bởi não bộ, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ mơ thấy dẫn Dịch Thải Vi đi ngâm ngỗng ở nơi hoang dã, thật vô nghĩa.”
Trần Giang Hà chán nản đứng dậy đổi quần, khi đem quần đi giặt, tùy tiện lục túi quần, phát hiện bên trong có một tấm danh thiếp.
“Tổng Giám Đốc Dự Án Pocket Wallet Đông Nhạc Fortune*, Bạch Khải Đông.”
Đôi mắt Trần Giang Hà híp lại, quần cũng lười giặt, quay đầu trở lại đăng nhập QQ để liên lạc với Chu Kình Phu: “Người anh em, gần đây đang làm gì vậy?”
------
Dịch: MBMH Translate