Trần Giang Hà nói xong liền rời đi, sải bước đi về hướng ký túc xá, lên lớp gì gì đó chỉ là nói ngoài miệng, ăn sáng xong về ký túc xá ngủ bù mới là Vương đạo.
"Giang Hà, cậu gần đây không đúng."
Chín rưỡi sáng, thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, Trần Giang Hà đang ngủ say bị Lưu Đống Lương đánh tỉnh.
"Làm sao không đúng?" Trần Giang Hà xoa xoa mắt, từ trên giường ngồi dậy.
"Khoảng thời gian này thị trường chứng khoán tăng vọt, mỗi ngày đều đạt đến những đỉnh cao mới. Nhìn thấy chỉ số giao dịch chứng khoán Thượng Hải đang hướng tới 6.000 điểm, cậu sao lại có thể ngủ được?" Lưu Đống Lương vẻ mặt buồn bực hỏi.
"Nó tăng mặc nó tăng, gió sẽ thổi qua núi." Trần Giang Hà phía sau lưng dựa vào tường, cười nhạt một tiếng, sau đó nói: "Dầu Mỏ Trung Quốc mà cậu hằng mong đợi sắp được niêm yết, cậu đã chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị cái búa."
Lưu Đống Lương lấy thuốc lá ra, đưa một điếu vào miệng, tự mình châm điếu thuốc, mỉm cười nói: "Cô quét đường đều biết rằng nó sắp được niêm yết, và mọi người đều nghĩ đến việc kiếm tiền bằng cách bắt đầu một công việc kinh doanh mới, trên thực tế, nó lớn đến mức xác suất giá cổ phiếu của nó tăng vọt là khá nhỏ. Thay vào đó, nó có thể gây ra sự sụp đổ thị trường tăng giá hiện tại. Tôi vẫn phải thận trọng một chút, quan sát trước đã rồi nói sau."
Trần Giang Hà nhìn chằm chằm Lưu Đống Lương.
"Sao lại nhìn tôi như vậy?"
Lưu Đống Lương nhíu mày, nói: "Có phải cảm thấy tư duy của tôi đã trưởng thành, từ rau hẹ nhỏ tiến bộ thành rau hẹ già?"
Trần Giang Hà cười không nói, dưới cái nhìn của hắn, Lưu Đống Lương có thể lý trí mà nói ra được những lời như vậy, đã là có tiến bộ rất lớn.
Lưu Đống Lương dường như cũng đoán được hàm ý nụ cười của Trần Giang Hà, mỉm cười nói: "Kỳ thực tôi không có gì tiến bộ, chỉ là hậu tri hậu giác phát hiện, những người lợi hại đều ở bên cạnh cậu."
"Không có lý do gì để nịnh nọt tôi, có phải là muốn mượn tiền không?" Trần Giang Hà đột nhiên hỏi.
"Khụ khụ." Lưu Đống Lương không nhịn được bị sặc thuốc lá, sau đó gật đầu nói; "Ngày hôm qua không cẩn thận đưa hết chi phí sinh hoạt nửa tháng cho Tiểu Thiên, đêm nay muốn đi ra ngoài cùng với Lý Mộng Khiết hẹn hò ..."
Trần Giang Hà lấy bóp ra, đưa cho hắn mười tờ tiền, thuận miệng hỏi: "Cậu cùng với Lý Mộng Khiết đã phát triển đến trình độ đi mướn phòng rồi à?"
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn ôm cô ấy ngủ thôi." Lưu Đống Lương vẻ mặt thành thật giải thích.
"Đây là lý do được các chàng trai trên khắp cả nước hay sử dụng tới."
Trần Giang Hà nhịn cười không được: "Lý Mộng Khiết đoán chừng đã mắc bẫy, dù sao lão tài xế, hiểu đều hiểu."
"Cậu mới là lão tài xế." Lưu Đống Lương mỉm cười, khiêm tốn thỉnh giáo: "Tân thủ lên đường, phải chú ý điều gì?"
"Chú ý tiết chế, chúc cậu hạnh phúc."
Trần Giang Hà vỗ eo của lão Lưu, đưa ra châm ngôn 8 chữ, đứng dậy đi rửa mặt, trưa hôm nay có hai việc phải làm, thứ nhất là giao đồ ăn như thường lệ, kể từ khi ra mắt dịch vụ "CEO giao hàng" đã gây xôn xao ở miền đông Quảng Đông, nhận được phản hồi rất lớn và hiệu quả phân luồng giao thông rất tốt nên Trần Giang Hà dự định ở lại làm "Chàng trai giao hàng" thêm một thời gian nữa.
Chuyện thứ hai là đến học viện âm nhạc Tinh Hải gặp Dịch Thải Vi.
Trước đây, nhóm giao hàng Light Chaser trực tuyến, khi Trần Giang Hà tung ra video quảng cáo dài 30 giây, anh đã gửi bài hát “Người theo đuổi ánh sáng” cho Dịch Thải Vi. Hôm nay là ngày nghiệm thu thành quả.
Trần Giang Hà đối với cái này khá là chờ mong, hi vọng Dịch Thải Vi có thể mang đến cho anh một bất ngờ.
"Em có thể đi theo phía sau anh, như một cái bóng đuổi bắt tia sáng trong mơ."
"Em có thể đợi ở giao lộ này, mặc kệ anh có đi ngang qua hay không."
Trần Giang Hà sau khi giao đồ ăn xong, đạp xe điện đi tới một phòng thanh nhạc kín đáo ở học viện âm nhạc Tinh Hải, tình cờ nghe được giọng hát nhẹ nhàng êm ái của Dịch Thải Vi.
"Chợt vừa nghe, có chút kinh diễm."
Trần Giang Hà dừng xe, không có tiến vào phòng thanh nhạc, mà là ngồi ở dưới một gốc cây đa khoảng cách không xa, hơi vén áo lên, vừa hóng mát vừa nghe Dịch Thải Vi hát.
"Nếu như nói anh là bông pháo hoa trên mặt biển, em sẽ là bọt sóng trắng xóa, để một khoảnh khắc nào đó anh rọi sáng cho em ..."
Trần Giang Hà từ lâu đã biết giọng nói của Dịch Thải Vi rất mềm mại, rất dễ nhận biết, từ ca khúc ở buổi dã tiệc {{vùng sông nước trong mộng}}, đến QQ trong video {{ tiểu tình ca }}, rồi đến ca khúc {{người theo đuổi ánh sáng}}, cô đều hát vô cùng hay, không chỉ là âm sắc, chuẩn âm bắt bí đúng chỗ, càng quan trọng hơn là tình cảm dồi dào, rất dễ dàng gây được cộng hưởng.
"Một chút ưu thương, nhưng tấm lòng hướng về mặt trời, rất phù hợp tinh thần theo đuổi của 8x, 9x."
Trần Giang Hà ngồi dưới tàng cây, hoàn chỉnh nghe xong Dịch Thải Vi biểu diễn, anh rất hưởng thụ cái cảm giác này.
"Trần học trưởng!"
Trần Giang Hà nghe xong đang định rời đi, chợt nghe một tiếng la lên, ngẩng đầu nhìn tới, Dịch Thải Vi đứng ở cách đó không xa vẫy tay với anh.
"Cô gái phương nam đều có thị lực tốt như vậy?"
------
Dịch: MBMH Translate