Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 431 - Chương 431: Sắp Mưa Rồi, Đợi Gió Đến

Chương 431: Sắp Mưa Rồi, Đợi Gió Đến Chương 431: Sắp Mưa Rồi, Đợi Gió Đến

Phiên Ngu, Thạch Kiều, quán trà Bách Xuyên Hải Nạp.

Phì Long nhấp hai ngum trà, khóe miệng nói văng cả nước miếng, hùng hổ nói: "Trần Giang Hà, cậu đạp ngựa đem lão tử vào tù, sau đó lại xuất tiền dựa vào quan hệ bảo lãnh tôi ra, đến tột cùng là có ý gì?!"

"Không có ý gì, muốn anh Long giúp tôi làm chút chuyện." Trần Giang Hà vẻ mặt bình tĩnh nói.

Phì Long vỗ mạnh lên bàn: "Móa, món nợ giữa chúng ta còn chưa thanh toán xong, lại còn muốn tôi giúp cậu làm việc?"

Trần Giang Hà liếc xéo hắn một cái, cầm chiếc túi nhỏ trong ta cô thư ký nhỏ, tiện tay vứt trước mặt hắn: "Chỗ này là 10.000 tệ."

Phì Long nhìn tiền ở trong chiếc túi trong suốt trên bàn, sắc mặt lập tức khá hơn rất nhiều, trong miệng lại vẫn là không phục tức giận mắng: "Tiên sư nó, có tiền là giỏi à."

Trong túi là những tờ màu xanh, mười ngàn, ai thấy mà không động tâm chứ?

Trần Giang Hà lấy ra một điếu thuốc, châm lửa nhàn nhạt nói: "Sau khi chuyện thành công, lại cho anh thêm một vạn phí uống trà."

Phì Long hít sâu một hơi nói: "Cậu nói chuyện muốn tôi làm trước."

"Việc nhỏ." Trần Giang Hà mỉm cười, ném cho Phì Long tấm danh thiếp, nói: "Giống như lần trước chặn ở trước cửa công ty của tôi, mang anh em đến công ty này từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, ngồi một tuần lễ."

"Chỉ có như vậy?" Phì Long nhíu mày, như là sợ Trần Giang Hà thêm vào điều kiện hoặc là đột nhiên đổi ý vậy, lập tức đưa tay cầm 10.000 ở trên bàn, trong miệng cười mắng:

"Tên khốn cậu, ra tay hào phóng như vậy, lão tử còn tưởng rằng cậu muốn để cho tôi mang theo anh em đi giết người phóng hỏa, sau đó ngồi thuyền buôn lậu lén qua Thái Lan tị nạn chứ."

Trần Giang Hà mỉm cười nói: "Kinh doanh chú ý dĩ hòa vi quý, ai đạp ngựa nhàn rỗi không chuyện gì đánh đánh giết giết."

Nghe nói như thế, Phì Long thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Tôi nói trước, Phì Long tôi tuyệt đối không phải là loại người thấy tiền sáng mắt, chủ yếu là muốn trả lại ân tình của cậu vì đã đưa tôi ra khỏi trại tạm giam thôi."

"Anh Long trượng nghĩa."

Trần Giang Hà tiện tay đưa cho hắn một điếu thuốc.

Phì Long cầm lấy nhìn tấm bảng, rất hài lòng mà đốt lên, nhếch miệng cười nói: "Thực chi song hỷ, hãy làm chính mình."

Trần Giang Hà không nói thêm gì, đứng dậy mang theo cô thư ký nhỏ rời khỏi quán trà.

"Ông chủ, em không hiểu, anh tại sao không tìm tới đám người đã giải vây cho chúng ta lần trước ở cửa?"

Ngồi trở lại trong xe, lúc cài dây an toàn, Lâm Tư Tề hơi nghi hoặc một chút hỏi một câu.

"Đám anh em kia còn trẻ nóng tính, một lời không hợp thì làm giá, dễ dàng có chuyện." Trần Giang Hà nói.

Lâm Tư Tề nháy mắt mấy cái: "Phì Long không giống vậy sao?"

"Không giống nhau, những người như Phì Long là những tên lưu manh trong xã hội, lão lưu manh, làm việc không hề có nguyên tắc, lại biết tiến lui, rất thích hợp làm loại chuyện này." Trần Giang Hà kiên nhẫn giải thích.

"Đúng vậy, lần trước e, báo cảnh sát, cảnh sát nhân dân trình diện đều không có cách nào bắt bọn họ."

Lâm Tư Tề vừa nghe liền hiểu, không kìm lòng được khen; "Ông chủ, em phát hiện ra anh thật sự rất lợi hại."

Trần Giang Hà cười nhạt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen: "Sắp mưa rồi, đợi gió đến."

"Ừm, hửm? "

Lâm Tư Tề suy nghĩ đến hàm ý trong lời nói của Trần Giang Hà, nhẹ nhàng cởi đai an toàn, cởi giày trắng nhỏ ra, thò người ra sát vào hắn.

"Ông chủ, anh có phải hay không muốn nói, trời mưa thích hợp đi ngủ không?" Giọng nói Lâm Tư Tề nhẹ nhàng.

"Ở trong xe ngủ?" Trần Giang Hà nhìn cô thư ký nhỏ đang ở gần trong tay, trong lúc thở, đã ngửi thấy được mùi thơm ở trên người cô.

Gò má Lâm Tư Tề khẽ ửng đỏ, mím môi môi ghé vào lỗ tai hắn rên nhẹ một tiếng "Ừ".

Trần Giang Hà lặng lẽ rẽ vào gara tầng hầm của một trung tâm mua sắm gần đó.

Trong không gian nhỏ hẹp, Trần Giang Hà có cảm giác giống như mình đang khom lưng cắt lúa trên cánh đồng lúa ở quê, cái nắng như thiêu đốt, một tay cầm liềm, một tay cầm cây lúa, thở hổn hển, một chân cạn một chân sâu dọc theo cánh đồng lúa lầy lội, đẩy từ mép vào vực sâu với nghị lực liều lĩnh.

Người trẻ tuổi luôn có nguồn năng lượng vô tận.

Cho dù đổ mồ hôi như mưa, thở hồng hộc, nhưng vẫn giữ vững tinh thần cần cù, kiên trì, bền bỉ và chiến đấu đến cùng.

Nhất thời ham vui.

"Sếp, cho chút thể diện đi, mang các anh em đến quán trà uống trà."

Sáng ngày hôm sau, văn phòng Quảng Đông của tập đoàn Group Buying Nhu Mễ ở Thiên Hà Plaza đón một nhóm khách không mời mà đến. Lý Thiên Hải khách khí cầm một xấp tiền mặt nhỏ đưa cho người cầm đầu trước mặt, và cố gắng thuyết phục họ rời đi.

Đám người kia chín giờ sáng đúng giờ lại đây, đều cởi trần, lộ ra những hình xăm sặc sỡ, tóc ngắn, bụng nhỏ, dáng vẻ dữ tợn, vừa nhìn liền biết không phải người tốt.

"Tiên sư nó, ông coi lão tử là tên ăn mày ở trên đường đấy à?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0