Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 435 - Chương 435: Khách Sáo Với Tình Địch, Chính Là Tàn Nhẫn Với Chính Mình

Chương 435: Khách Sáo Với Tình Địch, Chính Là Tàn Nhẫn Với Chính Mình Chương 435: Khách Sáo Với Tình Địch, Chính Là Tàn Nhẫn Với Chính Mình

"Được rồi~"

Trong phòng chứa đồ, Từ Chỉ Tích đưa tay đẩy nhẹ Trần Giang Hà, cách nhau một khoảng.

Việc tiết ra một lượng lớn dopamine khiến vỏ não hoạt động rất mạnh, nhịp tim tăng nhanh, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao, càng nhiều hơn là nhiều vùng trên cơ thể trở nên mất kiểm soát.

Mặc dù điều này thực sự giúp giảm căng thẳng và tự nhiên sẽ tạo ra cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, nhưng dù sao bản thân cũng đang ở trong phòng kho của Trung tâm Khởi nghiệp Sinh viên, ngay ngoài cửa có hơn 20 sinh viên đại học bán thời gian đang làm việc. Nếu tiếng động truyền ra ngoài…

"Chỉ Tích."

Trần Giang Hà gọi Từ Chỉ Tích một tiếng.

"Hả?" Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng đáp lại, cô ngẩng đầu nhìn anh, hai chân không hiểu sao mà cứng lại, đỏ mặt quay người đi nói: "Đừng gọi tôi như vậy."

"Vậy em gọi cô là Tiểu Tích Tích, cô có trả lời không?" Trần Giang Hà hỏi.

“Không dám.” Từ Chỉ Tích lắc đầu, mím môi nói: “Lúc cậu gọi tôi như vậy tôi luôn cảm thấy rất không đứng đắn.”

"Vậy gọi là vợ đi, cả nước thông dụng, già trẻ đều được.” Trần Giang Hà cười nói.

"Cậu chỉ biết lợi dụng tôi." Từ Chỉ Tích thấp giọng nói.

"Em là gian thương, lợi dụng là bản tính đã khắc vào trong xương rồi." Trần Giang Hà gật đầu nói. “Em tham tiền, háo sắc, thích cô.”

“Lại trêu chọc tôi.” Từ Chỉ Tích khẽ hừ một tiếng, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào, cô vô thức lấy từ trong túi trước ngực ra một tờ hai mươi tệ, nhẹ giọng hỏi: “Cậu đói không? Tôi mời cậu ăn gì đó nhé?”

"Cái túi nhỏ trang trí trước ngực này còn có thể đựng tiền?" Trần Giang Hà có chút kinh ngạc.

"Đương nhiên có thể, chỉ cần là túi tiền là có thể mang theo tiền."

Từ Chỉ Tích gật đầu nói: "Cái này của tôi gọi là chuẩn bị trước không lo họa, miễn cho kẻ nào thích ăn uống luôn hỏi, cô Từ, cô có mang tiền không?"

"Người mà cô nói thích ăn uống đó không phải là cô Đào Hân Nhiên đấy chứ?" Trần Giang Hà cố ý hỏi.

Nghe vậy, Từ Chỉ Tích không khỏi đưa tay nhéo vào mặt Trần Giang Hà: "Là cậu đó, bạn học không biết xấu hổ Trần Giang Hà."

"Ôi chao, thức dậy từ cơn hấp hối, hóa ra kẻ lừa đảo chính là em à?" Trần Giang Hà tỏ vẻ "ngạc nhiên".

Từ Chỉ Tích bật cười, thầm nghĩ anh đúng là thiên tài, cứ mở miệng là kết hợp mấy câu thơ lộn xộn lại với nhau.

"Tôi đói quá, chúng ta ra ngoài tìm gì đó ăn nhé~"

Từ Chỉ Tích mở cửa phòng chứa đồ, cùng Trần Giang Hà đi đến nhà hàng bên ngoài khuôn viên trường ăn tối.

Hai người vừa bước ra khỏi Trung tâm Khởi nghiệp đã nhìn thấy một chiếc BMW X5 đậu cách đó không xa, một người đàn ông mặc vest, đeo kính cầm hoa dường như đã đợi rất lâu.

"Trương Đông Lai vẫn chưa từ bỏ cô à?" Trần Giang Hà hỏi.

Từ Chỉ Tích cau mày: “Rõ ràng tôi đã từ chối anh ta rất nhiều lần, nhưng anh ta vẫn thường xuyên lái xe tới đưa hoa, phiền chết người.”

"Chưa tới phút cuối chưa thôi, kiên trì thật đấy." Trần Giang Hà mỉm cười, đưa tay ra ôm Từ Chỉ Tích, tiến lên vài bước trước mặt Trương Đông Lai.

Khi hai bên cách nhau khoảng bốn năm mét, Trần Giang Hà dừng lại và hỏi Trương Đông Lai: "Anh Trương, anh đang đeo kính, chắc anh có thể nhìn rõ tôi và cô Từ phải không?"

Trương Đông Lai nheo mắt lại, đang định đáp lại thì nhìn thấy Trần Giang Hà đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Từ Chỉ Tích trước mặt mình.

Hai má Từ Chỉ Tích đỏ bừng, nhưng cô không hề giãy dụa, thậm chí còn nhắm mắt hợp tác.

Trần Giang Hà cũng không có làm quá, hôn xong liền ngẩng đầu hỏi Trương Đông Lai: "Thầy Trương, anh nhìn rõ không?"

Trương Đông Lai sửng sốt, cảm giác như bị đánh trúng, đầu óc trống rỗng, không biết nên nói cái gì.

"Cô Từ, đưa cho em hai mươi tệ." Trần Giang Hà nói.

“Vâng.” Từ Chỉ Tích ngoan ngoãn đưa tiền ra.

Trần Giang Hà cầm lấy tiền, sải bước đi tới trước mặt Trương Đông Lai, cười nói: “Anh là người trưởng thành rồi, không cần phải giả làm trẻ bán hoa, bạn gái tôi thích gì thì tôi sẽ mua cho cô ấy, không cần người khác phí tâm.”

Nói xong, Trần Giang Hà đưa tiền trong tay cho Trương Đông Lai, rồi lại lấy hoa tươi trong ngực anh ta, sải bước tiêu sái đi đến trước mặt một bà cụ già đang tìm chai nhựa trong thùng rác đưa hoa cho bà.

Nhìn bộ dạng bà già tươi cười nhận hoa, khuôn mặt Trương Đông Lai đều tối sầm.

Trần Giang Hà tặng hoa xong, liếc một cái nữa nhìn Trương Đông Lai cũng lười, lập tức đưa Từ Chỉ Tích đi ra ngoài trường.

Trương Đông Lai quay đầu nhìn theo bóng dáng hai người, cảm giác bản thân như vở hài kịch, toàn bộ kịch không có một câu thoại nào, lại buồn cười hơn cả…

Đến phố ẩm thực, Từ Chỉ Tích nhẹ giọng hỏi: “Cậu không sợ bị người ta ghét à?”

“Không bị người đố kỵ là kẻ tầm thường.”

Trần Giang Hà lạnh nhạt cười nói: “Đàn ông khách sáo với tình địch chính là tàn nhẫn với chính mình.”

“Nhân phẩm Trương Đông Lai không tốt, trong tay lại có quyền lực, tôi lo lắng anh ta làm khó dễ cậu.” Từ Chỉ Tích nhắc nhở nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0