"Tam ca, anh có biết cảm giác độc thân lâu ngày như thế nào không?"
Trên đường về ký túc xá, Tôn Thiên đột nhiên hỏi một câu.
Trần Giang Hà nhìn lũ chó hoang đang lục lọi đồ ăn bên cạnh thùng rác ở tầng dưới ký túc xá, trầm tư nói: "Có phải nhìn những con chó hoang bên đường đều cảm thấy mi thanh mục tú không?"
Tôn Thiên sợ hết hồn, vội vàng phủ nhận nói: "Tôi không có biến thái như vậy."
"Thật sao?" Trần Giang Hà nửa tin nửa ngờ, thuật ngữ cẩu độc thân không phải có nghĩa là độc thân lâu thì ngay cả chó cũng không buông tha sao?
"Tôi cảm thấy Dì quản lý ký túc xá cũng rất xinh đẹp, rất nữ tính, mỗi lần lúc ra vào ký túc xá cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần."
Tôn Thiên liếc nhìn dì quản lý ký túc xá đang ngồi xem tivi, đưa tay gãi gãi ngực: "Nếu như tôi đẹp trai được như anh, khẳng định sẽ lấy dũng khí trêu chọc dì ấy."
"Cậu thật đúng là lão lục."
Trần Giang Hà cười chửi một câu: "Muốn khuyến khích tôi trêu chọc dì, dạy cậu ngay tại chỗ thì cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng làm gì?"
Tôn Thiên ngây thơ cười, chút tâm tư nhỏ của hắn, quả thực không gạt được tam ca.
Trần Giang Hà sải bước đi vào trong ký túc xá, lúc đi ngang qua văn phòng ký túc xá, quay đầu sang nói chuyện với dì quản lý: "Dì ơi, con có một người bạn cùng phòng nói dì rất xinh đẹp, rất nữ tính, muốn hỏi xem thử dì đã có bạn trai hay chưa."
Dì quản lý ngẩng đầu liếc nhìn Trần Giang Hà, cười híp mắt đáp lại: "Không có bạn trai, có chồng rồi."
"Ồ, không sao đâu."
Trần Giang Hà nói: "Bạn cùng phòng cháu nhát gan, muốn nói chuyện yêu đương với dì nhưng lại sợ chồng dì không đồng ý, cho nên nhờ cháu hỏi một chút."
"Người cậu đang nói đến có phải là Vương Viễn Bằng không?"
Dì quản lý mỉm cười nói: "Đứa bé kia lá gan cũng không nhỏ, muốn hẹn tôi ra ngoài ăn khuya."
"Vậy ngài đã đồng ý sao?" Trần Giang Hà hỏi.
"Hắn quá nhỏ, không thích hợp." Dì quản lý trả lời.
"Đúng vậy." Trần Giang Hà rất tán thành gật đầu; "Dì là thấy người thể diện quá lớn."
Dì quản lý bật cười, nói: "Ở tuổi của tôi, đích thật đã nhìn thấy hết mọi chuyện trên đời, nhóc con không nên suy nghĩ bậy bạ."
"Dì à, cháu không còn nhỏ nữa." Trần Giang Hà chỉnh sửa nói.
"Sớm nhìn ra rồi, đứa nhỏ như cậu đã trở thành một người vĩ đại rồi." Dì quản lý nói.
"Ngài thật có mắt nhìn." Trần Giang Hà mỉm cười,: "Thời điểm không còn sớm, dì nghỉ sớm một chút, cháu về ký túc xá ôn tập bài tập."
"Đi đi."
Dì quản lý dịu dàng vẫy tay một cái nói.
Trần Giang Hà quay đầu, khoác tay lên vai Tôn Thiên đi về phía cầu thang.
"Tam ca, khi nào em mới có năng lực giống như anh, vừa đẹp trai, có tiền lại còn gợi cảm nữa?" Tôn Thiên hỏi.
"Tướng mạo đồ chơi này là ba mẹ cho, khó lắm."
Trần Giang Hà suy nghĩ một chút, nói: "Tiền thì dễ làm rồi, từ góc độ thống kê, chỉ cần lấy tải sản cá nhân của tôi và tài sản của cậu làm trung bình."
Tôn Thiên nghe vậy sửng sốt một chút, lắc đầu nói: Bình quân như vậy, chó nghe xong cũng lắc đầu.
Trần Giang Hà vốn là dự định đêm nay đi tìm cô thư ký nhỏ, thế nhưng anh đã trở về ký túc xá, liền không muốn nhúc nhích, dứt khoát cùng bạn bè bắt đầu chơi đấu địa chủ.
Tôn Thiên chiếm dụng máy tính của Trần Giang Hà, bề ngoài thì đang chơi Fantasy Westward Journey, trên thực tế con mắt liên tục nhìn chằm chằm vào QQ ở góc phải dưới màn hình, chờ mong nó phát ra tiếng "Tách tách tách".
Đợi đến khoảng 11h30, QQ rốt cuộc vang lên, là ảnh đại diện của Lưu Tử Du nhấp nháy, Tôn Thiên có chút lo lắng, nhưng vẫn bấm vào với vẻ mặt mong đợi.
Khuyết điểm không che lấp được ưu điểm: "Tôi đi tắm rửa, ngủ ngon."
Tôn Thiên lúc đầu nhìn thấy tin nhắn này liền cảm thấy rất vui vẻ, nhưng là nghĩ lại không đúng, lần trước cô gái nói với hắn đi tắm rửa kia, sau khi gửi tin nhắn xong, trong mấy tháng cũng không trả lời hắn.
"Tam ca, con gái nói đi tắm rửa, trả lời như thế nào mới tốt?" Tôn Thiên quay đầu thỉnh giáo Trần Giang Hà đang đánh bài.
"Nói cô ấy cẩn thận mặt đất trơn, không nên làm rơi xà phòng xuống đất." Trần Giang Hà thuận miệng nói.
"Ồ." Tôn Thiên ồ một tiếng, làm theo.
"Tách tách tách."
Tin nhắn mới vừa gửi đi, Lưu Tử Du mấy giây sau đáp lại với vẻ mặt cười khúc khích: "Tôi dùng sữa tắm."
"Tam ca, cô ấy nói dùng sữa tắm." Tôn Thiên lần nữa cầu viện.
Trần Giang Hà trước tiên một chọi ba, sau đó nói: "Cậu trả lời cô ấy bằng một cảnh cụ thể, chẳng trách lúc chạy bộ sáng với cô luôn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, hỏi cô ấy dùng loại sữa tắm nào, nam sinh có thể dùng được không?"
"Cmn, chuyên gia, Giang Hà."
Trần Giang Hà vừa dứt lời, Lưu Đống Lương đập chân tán dương.
"Lão Lưu cậu đừng kích động, đối ba yếu không...không nên tôi đánh cậu với Khải Tử mùa xuân rồi." Trần Giang Hà khoát tay một cái nói.
"Tôi trước tiên cho cậu đi ra ngoài, nếu như cậu không chống cự được ba tên địa chủ còn tát vào mặt tôi một cái, Khải Tử cậu ra ngoài." Lưu Đống Lương nói.
------
Dịch: MBMH Translate