Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 473 - Chương 473: Có Ngộp Không

Chương 473: Có Ngộp Không Chương 473: Có Ngộp Không

Hai mươi tám ngàn năm 2006 cũng không phải là một số tiền nhỏ, thậm chí có thể là anh em thân thiết cũng không chịu cho mượn.

Thế mà Vương Viễn bằng lại cho mượn tiền, thứ nhất là vì thực lực kinh tế, thứ hai là vì tình anh em, thứ ba vì có nhược điểm bị Trần Giang Hà nắm trong tay, nhưng dù thế nào đi nữa, hai mươi tám ngàn kia của cậu ta cũng là cơn mưa đúng lúc của trời hạn, là quý nhân giúp Trần Giang Hà.

"Từ từ."

Vương Viễn Bằng đuổi kịp, nhỏ giọng nói bên tai Trần Giang Hà: “Thật ra, Lý Niệm Đào và bạn trai cũ Chu Vân Thư kia vẫn luôn chú ý tới hành động của anh, trong dịp giáng sinh và đầu năm mới tới, anh nên chú ý hành động của mình.”

"Được rồi tôi biết rồi."

Trần Giang Hà vỗ vỗ vai Vương Viễn Bằng rồi cùng nhau bước vào ký túc xá.

Buổi tối rảnh rỗi không có việc gì làm, mọi người trong ký túc xá lại hứng lên muốn đập hoa vàng, Trần Giang Hà chơi mấy ván, nhưng kém may mắn quyết định rời khỏi cuộc chơi đi gọi cho Khương Diệc Xu.

"Em ngủ rồi à?"

Trần Giang Hà đi tới ban công, cảm nhận gió lạnh thổi vào mặt, miệng thở hổn hển phun ra hơi nước trắng xóa.

“Vẫn chưa, dì nhỏ đã ngủ rồi.” Giọng nói của Khương Diệc Xu nhỏ nhẹ, giống như những bông tuyết rơi trên bầu trời đêm ở thủ đô vào ngày đầu tiên của năm ngoái: “Em đang trùm chăn nghe điện thoại.”

"Dì nhỏ ngủ cạnh em à?" Trần Giang Hà ý thức được điều gì đó, mỉm cười hỏi.

“Dạ.” Khương Diệc Xu nhỏ giọng dạ một tiếng, sau đó nói: "Dì nhỏ rất sợ lạnh, sau khi thời tiết trở lạnh đã tới ngủ chung với em, dì nhỏ còn nói người của em ấm lắm ôm cái là có thể ngủ ngay, nếu không dì nhỏ ngủ một mình sẽ ôm chăn lạnh cóng thức đến hừng đông.”

“Anh cũng muốn ôm em ngủ.” Trần Giang Hà nói, chuyện Trịnh Gia Hân sợ lạnh này anh cũng biết rõ, dù sao khi còn nhỏ dì nhỏ cũng thường xuyên lấy nách anh làm tổ ấm.

Còn cơ thể ấm áp của Khương Diệc Xu thì Trần Giang Hà cũng biết, bởi vì khi họ ở một khách sạn ở thủ đô đã cùng chung chăn gối, anh nóng đến mức đổ mồ hôi đầy người khiến ga trải giường ướt đẫm.

"Vậy... anh có tới không?" Khương Diệc Xu cũng hỏi với giọng nhỏ nhẹ như muỗi kêu.

Qua điện thoại, Trần Giang Hà có thể nghe rõ được hơi thở dè chừng của cô, thậm chí anh còn có thể hình dung ra gương mặt xinh đẹp ngượng ngùng cùng với đôi má đỏ bừng của cô đang trốn trên giường.

"Bây giờ cũng muộn rồi, dì nhỏ cũng đã ngủ rồi, đến thì phải phiền cho dì nhỏ về phòng." Trần Giang Hà cười cười hỏi: "Em trốn trong chăn nói chuyện, có ngộp không ấy?”

“Không sao, chăn có góc nhỏ thoáng khí.” Khương Diệc Xu nhẹ nhàng nói: “Em ở chỗ thoáng gió thì thầm với anh, như vậy sẽ không quấy rầy dì nhỏ, cũng không ảnh hưởng đến hô hấp của cô ấy.”

Trần Giang Hà hít sâu một hơi, nói: "Giọng nói của em mềm mại như vậy, sẽ khiến anh muốn cùng em làm chuyện xấu trên giường."

"Hả?" Khương Diệc Xu mím môi, nhớ tới trước đó cô với Trần Giang Hà về nhà nhìn con mèo, hai má cô đỏ bừng, hô hấp cũng có hơi gấp gáp.

"Em cũng nghĩ tới sao?" Trần Giang Hà hỏi.

"Cũng có.” Khương Diệc Xu đỏ mặt, thấp giọng trả lời: "Dạo này không tiện."

"Có mấy khi nhỉ, mấy khi mà Diệc Xu anh nghĩ đến mấy chuyện này?" Trần Giang Hà nhẹ giọng hỏi.

"Trước đây em không nghĩ tới, nhưng bây giờ đang tới tháng nên có nghĩ đến nhiều hơn..." Khương Diệc Xu cũng thành thật trả lời anh.

Trần Giang Hà lại hít một hơi thật sâu: “Gọi một tiếng anh đi, anh đi tìm em ngay luôn?”

"Bây giờ?" Mắt Khương Diệc Xu lóe lên.

"Ừm, bây giờ." Trần Giang Hà gật đầu: "Chỉ muốn gặp em chứ không nghĩ gì khác."

“Anh.” Khương Diệc Xu nhỏ giọng gọi anh một tiếng.

Lúc đầu Trần Giang Hà chỉ gọi cho Khương Diệc Xu để chúc ngủ ngon, nhưng tiếng "anh" dịu dàng và ngoan ngoãn của cô ấy đã khiến trái tim anh nhộn nhạo, khiến anh muốn trực tiếp lao ra làm vẻ "anh hùng lên sân khấu", rồi ném cô lên giường.

Cúp máy xong, Trần Giang Hà quay người trở lại giường mình, mặc áo khoác vào chuẩn bị ra ngoài, trước khi rời đi còn liếc nhìn ba lá bài trên tay Lưu Đống Lương: “Lão Lưu, anh hên thật đấy thật may mắn, lá bài mạnh vậy cũng bị anh lấy được?"

"Khiêm tốn một chút, đừng có oang oang lên."

Lưu Đống Lương cười ha hả, để bài lên bàn rồi chuẩn bị ném lợi thế.

"Có bài tốt như vậy, còn chần chừ cái gì, chơi luôn đi chứ." Trần Giang Hà cười hà hà xúi giục.

“Thôi tôi sợ họ không chịu nổi.” Lưu Đống Lương bĩu môi, vung tay ném ra một đồng xu màu vàng tươi còn vô cùng tự tin hét lên: “Năm mươi xu!”

"Không mua."

"Không mua."

……

Mấy tên cùng phòng sôi nổi bỏ bài.

"Bỏ hết à?" Lưu Đống Lương đưa tay vớt hết, lúc ngã bài còn không nhịn được mà cười ra tiếng: "Ngại quá, 2, 3, 5, trộm một con gà, ha ha…"

"Mẹ nó! Chó lắm"

Mấy tên cùng phòng đồng thanh cất tiếng chửi thề.

“Tam ca, anh đang giúp Trụ vương làm ác à.” Tôn Thiên nói.

“Có à?” Trần Giang Hà nhướng mày, vươn tay lấy một bao thuốc lá trên bàn của Lưu Đống Lương, nói: “Mặc dù tôi giúp Lão Lưu lấy tiền của các cậu, nhưng anh ta lại mất một bao thuốc lá, mấy cậu đừng phân bì anh ta lỗ nặng này."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0