Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 502 - Chương 502: Thời Gian Là Bà Mối, Cuộc Sống Là Sính Lễ

Chương 502: Thời Gian Là Bà Mối, Cuộc Sống Là Sính Lễ Chương 502: Thời Gian Là Bà Mối, Cuộc Sống Là Sính Lễ

"Được lắm, xú tiểu tử, vậy mà được lên tivi."

Trịnh Gia Hân quấn chăn, bật máy sưởi điện, cuộn tròn trên ghế sofa xem TV, khi nhần thấy Trần Giang Hà, CEO của công ty Light Chaser xuất hiện trước ống kính phóng viên,, không nhịn được lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho hắn.

"Như thế nào, dì nhỏ, trên tivi cháu có phải rất đẹp trai không?" Trần Giang Hà hà hơi lạnh, cười hì hì hỏi.

"Xác thực rất đẹp trai, nhưng mà thời gian xuất hiện trước ống kính quá ngắn."

Trịnh Gia Hân có chút kích động khích lệ nói, chợt đưa ra nghi vấn: "Dì có chút không nghĩ ra, lúc cháu tiếp nhận phỏng vấn còn mang khẩu trang làm gì?"

"Đương nhiên là vì bảo vệ mình, nghe nói có nhiều chỗ đã bắt đầu bắt giữ trai đẹp, những người đẹp trai trung bình sẽ bị phạt từ ba đến năm năm, những người đặc biệt đẹp trai sẽ bị phạt 10 năm, giống như cháu vậy, e rằng sẽ bị kết án tử hình nếu như bị bắt." Trần Giang Hà ở trong điện thoại nghiêm túc nói bậy nói bạ.

Trịnh Gia Hân bị anh chọc cho bật cười, che miệng cười mắng: "Cháu đúng là đồ tự luyến mà."

"Nhưng mà cháu ở bên ngoài đưa đồ ăn phải cẩn thận một chút, ngày mưa đường trơn trượt, chú ý an toàn." Trịnh Gia Hân lại nhắc nhở.

"Được, biết rồi." Trần Giang Hà cười đáp lại: "Còn có chuyện gì khác không?"

"Cho cháu một chiếc áo len, khi nào rảnh tới lấy." Trịnh Gia Hân nói.

"Lần này không phải dì dùng nó lau chân đấy chứ?" Trần Giang Hà hỏi.

"Cháu không phải là nói không chê sao?" Trịnh Gia Hân hỏi ngược lại.

"Tuy rằng không chê, nhưng cháu sợ dì có bệnh phù chân." Trần Giang Hà cười hắc hắc.

"Cháu mới có bệnh phù chân." Trịnh Gia Hân tiếng hừ lạnh phản bác: "Không thèm nghe cháu nói nữa, mỗi lần gọi điện thoại cho cháu đều phải chọc dì tức giận."

"Dì vừa nãy rõ ràng cười rất vui vẻ." Trần Giang Hà nói: "Dì không muốn nói chuyện với cháu coi như xong đi, đưa điện thoại di động cho Diệc Xu, để cháu nói chuyện với cô ấy."

"Cháu nói cái gì ha ha, trong nhà tín hiệu không tốt, à, bên ngoài gió có chút lớn, nghe không rõ ..."

Tút tút tút.

Điện thoại dập máy.

"Dì được lắm trịnh Gia Hân, thời khắc mấu chốt liền cúp ..."

Trần Giang Hà bất đắc dĩ lắc đầu một cái, vốn định chủ động gọi điện thoại cho Khương Diệc Xu, nhưng vừa vặn trên điện thoại di động liên tiếp nhận được vài tin nhắn khẩn cấp, nên chỉ có thể tiếp tục làm việc.

Ngày 15 tháng 1, Trần Giang Hà tranh thủ lúc rảnh rỗi, đi tìm Dương Vãn Tình một chuyến.

Ngày hôm sau tám giờ tối, trong phòng ký túc xá nữ 711 trường đại học tài chính Quảng Đông, Lâm Tư Tề bị năm người bạn cùng phòng vây quanh từ Light Chaser trở về ký túc xá.

Mới vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng chuông gió trong trẻo và ngọt ngào, ngay sau đó có người thắp một ngọn nến.

Dưới ánh nến, Lâm Tư Tề nhìn thấy trên bàn sách của cô có một dãy quà tặng rực rỡ cùng với một chiếc đài phát thanh trông cũ kỹ.

Lưu Tử Du cất bước đi tới trước bàn, đưa tay nhấn xuống nút phát trên radio.

"Cũng không thể đẹp bằng đêm nay, tuyệt đối không khiến tôi tán thưởng hơn đêm nay, bởi vì đêm nay có em hát cùng tôi ..."

{{Thiên Niên Khuyết ca }} của Trần Tuệ Nhàn, phát hành năm 1989, là bài hát yêu thích của Lâm Tư Tề.

Lưu Tử Du mỉm cười nhìn vẻ mặt ngốc manh của em gái Lâm, giơ tay chỉ huy các bạn cùng phòng với các nữ sinh khác đến ký túc xá sau khi nghe tin: "Một, hai, ba, hát!"

"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~~ "

Các cô gái cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật, khiến Lâm Tư Tề vốn bận rộn với công việc với bài tập quên mất hôm nay là sinh nhật mình, cảm động đến rơi nước mắt.

"Bánh gatô đến rồi."

Cô gái ở phòng ký túc xá bên cạnh cầm bánh kem đi đến phòng 711, dùng giọng phiên dịch trực tiếp nói: "Ồ, em gái Lâm thân yêu của tôi, mau nhắm mắt lại rồi ước đi."

"Cảm ơn mọi người."

Lâm Tư Tề muốn cười vừa muốn khóc, khịt khịt mũi, nhắm mắt lại ước một điều, sau đó một hơi thổi tắt nến trên bánh.

Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, Lâm Tư Tề lấy điện thoại di động ra liếc nhìn ID người gọi: Ông chủ.

"Tôi nghe điện thoại đã."

Lâm Tư Tề nói với mọi người một tiếng, sau đó nhẹ nhàng cất bước đi tới sân thượng, ấn nút nghe máy, ngọt ngào gọi một tiếng: "Ông chủ ~ "

"Em có ở văn phòng không?" Trần Giang Hà hỏi.

"Em có chút chuyện trở về ký túc xá một chuyến, một lúc nữa sẽ qua." Lâm Tư Tề nhẹ nhàng trả lời.

"Không vội, anh đến dưới ký túc xá nữ tìm em." Trần Giang Hà nói.

Lâm Tư Tề nháy mắt mấy cái, hỏi: "Anh đêm nay không đi trạm xe lửa à?"

"Nên bận bịu đã loay hoay không sai biệt lắm, đêm nay anh muốn dành thời gian cho cô thư ký nhỏ." Trần Giang Hà nói.

"Ừm!" Lâm Tư Tề vui vẻ đến quay vòng tại chỗ, cười tủm tỉm đáp lại: "Vậy anh mau tới đi, em chờ anh."

"Được, lập tức đến."

Trần Giang Hà trả lời, sau khi cúp điện thoại chưa tới 15 phút, hắn liền lái xe tới dưới lầu ký túc xá nữ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0