Từ Chỉ Tích mím môi, nói: “Tôi cũng chỉ đề cập trong cuộc họp rằng điểm số của bạn học Trần Giang Hà không quá tốt.”
“Em đã nói rồi, vẫn là cô.”
Trần Giang Hà cười ha ha một tiếng, không nhịn được tiếp cận Từ Chỉ Tích, tiến đến gần đôi môi mỏng đỏ mọng đó của cô.
“Ở đây là thư viện…”
Từ Chỉ Tích giơ tay lên chống ngực Trần Giang Hà, nhỏ giọng nói: “Không được.”
“Vậy em mời cô đến nhà ăn Bắc Uyển ăn lẩu xào cay, đặt nhiều tê ít cay, được không?” Trần Giang Hà hỏi.
Từ Chỉ Tích chớp mắt: “Được.”
Trần Giang Hà cúi đầu hôn cô một cái, phủi mông quay người rời đi: “Follow me.”
Từ Chỉ Tích phát hiện mình lại bị anh lừa, khẽ dậm chân, nhưng vẫn nghe lời đuổi theo bước chân anh, ra khỏi tòa nhà thư viện đến nhà ăn Bắc Uyển.
Thời tiết Quảng Đông trong thời gian này luôn âm u, nhiệt độ rất thấp, phấp phới mưa bay, khi gió phất vào mặt, lạnh đến nỗi người cứ co rúm cổ lại.
Nhưng so với một số tỉnh phía Nam đến nay vẫn chìm trong sương mù bão tuyết, phần lớn khu vực Quảng Đông tương đối còn an toàn, có vài người thậm chí đặc biệt chạy xe máy đến Quảng Đông ngắm tuyết.
Gần đây thị trường chứng khoán cũng rơi vào đóng băng giống như thời tiết, thị trường bò tót siêu cấp trước đây hôm nay đã thành hoa cúc thấu đỏ một góc trời, thị trường sau khi Nguyên Đán năm 2008 đi qua tất cả cổ đông đều cảm thấy giá rét thấu xương.
Khi đang ăn, Từ Chỉ Tích thấy Trần Giang Hà luôn bận cúi đầu trả lời tin nhắn, hơi buồn bực cắn môi: “Hiếm khi đi ăn chung, cậu nghiêm túc chút đi.”
“Đều là vấn đề công việc.”
Trần Giang Hà cũng không biết làm sao, giơ tay lên đưa N95 của anh cho Từ Chỉ Tích, cười hỏi: “Cô giúp em xử lý một chút nha?”
“Được.” Từ Chỉ Tích tiện tay nhận lấy, trực tiếp đặt trên đùi khép lại, nhẹ giọng nói: “Tịnh thu, ăn xong trả lại cho cậu.”
Trần Giang Hà cầm đũa gắp hai miếng thịt bò từ trong nồi lẩu bỏ vào chén Từ Chỉ Tích: “Tịch thu thì tịch thu, cô không tiện thể kiểm tra sao?”
Từ Chỉ Tích mỉm cười lắc đầu, cũng cầm đũa gắp thức ăn vào chén Trần Giang Hà, dịu dàng nói: “Ăn nhiều vào.”
“Được.”
Trần Giang Hà gật đầu, sau khi nhai kỹ nuốt chậm với cô xong bữa trưa, không có có việc gì làm vào buổi chiều nên chỉ xem tivi ở ký túc xá 502.
Đương nhiên đây là ý tưởng của Từ Chỉ Tích, vì cô không thích ra ngoài vào những ngày trời mưa, quấn chăn ngồi xem tivi cùng Trần Giang Hà trên ghế sô pha, cũng là một niềm vui.
Nhưng, ít ngày trước Trần Giang Hà quá bận, rảnh rỗi không nhịn được buồn ngủ, lúc xem tivi lại ngáp dài.
“Cậu nghỉ ngơi đi.”
Từ Chỉ Tích thấy Trần Giang Hà mặt đầy mệt mỏi, đưa tay vuốt thẳng váy rồi khép chân lại, nhẹ nhàng nói: “Nằm xuống đây, dùng chân làm gối cho cậu.”
“Lúc em đặc biệt buồn ngủ, ngủ có thể sẽ ngáy, cô không ngại đúng không?” Trần Giang Hà hỏi một câu.
“Không ngại.” Từ Chỉ Tích lắc đầu, tiện tay cởi tất lưới dày trên chân ra: “Thế này có thể mềm hơn chút.”
Trần Giang Hà thấy vậy cau mày: “Em dường như không mệt nữa.”
“Vậy tôi đeo vào nhé?” Từ Chỉ Tích cười chúm chím hỏi anh.
“Đừng, em rất buồn ngủ.” Trần Giang Hà không nói hai lời, ngã đầu nằm xuống bắp đùi xinh đẹp vừa mềm vừa thơm của cô.
Từ Chỉ Tích đắp chăn cho anh, nhẹ nhàng nhón chân, điều chỉnh xong tư thế ngồi, cố gắng để anh ngủ thoải mái nhất có thể.
Trần Giang Hà là thật sự mệt, nằm xuống chưa được vài phút đã ngủ thiếp đi, Từ Chỉ Tích nghe được tiếng hít thở có vẻ hơi nặng nề đó của anh, cầm remote lên tắt tivi, nhíu mày nhìn anh đang ngủ ngon lành giống như một đêm cách đây đã lâu, cúi người hôn lên má anh, khóe miệng lộ ra nụ cười xinh đẹp, thì thầm: “Cậu nha, cũng chỉ khi ngủ, nhìn vừa đẹp trai vừa trung thực.”
Hương thơm trên người Từ Chỉ Tích dường như có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ cực tốt, Trần Giang Hà ngủ rất lâu mới thức dậy, anh đạt được tinh thần sảng khoái khi ngủ đủ giấc, trở tay đè cô xuống ghế sô pha bắt nạt… Ố, không đúng, vuốt ve an ủi một lát, thỏa mãn trở lại Light Chaser xử lý việc công.
“Sau khi vòng tài trợ thứ hai của Light Chaser hoàn tất, nên dành chút thời gian đào tạo một vài giám đốc chuyên nghiệp.”
Trần Giang Hà suy nghĩ, theo quy mô mở rộng của công ty, trong kinh doanh thường ngày sẽ xuất hiện nhiều công việc phức tạp cần giải quyết, mà những chuyện này lại chiếm nhiều thời gian của người vận hành, dẫn đến không có thời gian cho việc đó, do đó tầm quan trọng và tính khẩn cấp đào tạo hoặc tìm giám đốc chuyên nghiệp đã trở nên nổi bật.
Lúc này, Lâm Tư Tề gõ cửa đi vào: “Ông chủ, Đặng tổng từ Công ty 9527 gọi đến, muốn hẹn một ngày giờ gặp anh.”
“Ồ?” Con ngươi Trần Giang Hà chợt lóe, mỉm cười trả lời: “Em gọi lại cho anh ta, cứ nói cửa Light Chaser của chúng ta đã mở rộng,chào đón hoan nghênh Đặng tổng đến hướng dẫn công việc.”
“Như thế có tỏ ra hơi hèn mọn không?” Lâm Tư Tề cười hỏi.
“Không.” Trần Giang Hà mỉm cười lắc đầu: “Thái độ khiêm tốn thích hợp, trái lại sẽ thân thiện hơn, Đặng tổng là một người thông minh, anh ta hiểu.”
“Được, vậy em sẽ làm như anh nói.”
Lâm Tư Tề nhẹ nhàng trả lời, không hỏi thêm gì nữa, quay người ra khỏi văn phòng.
------
Dịch: MBMH Translate