Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 516 - Chương 516: Sao Em Lại Ngọt Ngào Như Mật Ong Thế Này?

Chương 516: Sao Em Lại Ngọt Ngào Như Mật Ong Thế Này? Chương 516: Sao Em Lại Ngọt Ngào Như Mật Ong Thế Này?

"Có đôi khi tôi cũng suy nghĩ, có phải thật sự đã tìm nhầm đối tượng rồi hay không, người ta yêu đương đều ngọt ngào tình tứ, sao đến tôi lại giống như trái mướp đắng, ăn vào miệng sẽ đầy cay đắng."

“Ý nghĩ này của cậu sai quá sai rồi đó.”

Trần Giang Hà lắc đầu, đặt ly rượu xuống nói: "Cậu chỉ nghĩ đến việc tự làm mình hạ hỏa, có nghĩ tới người ta cần cái gì không? Thu Nhã đã đủ bao dung với cậu rồi, muốn nói chuyện tử tế thì phải kiên nhẫn một chút, bằng không thì buông tha cho cô ấy đi."

“Cũng đúng, là tôi không hiểu cô ấy, buông tay có lẽ sẽ tốt hơn.”

Tần Thiệu Hải như có điều suy nghĩ, gật đầu tán thành, lại tựa hồ như đang tự an ủi với mình: "Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn phương luyến nhất chi hoa.”

“Những lời này có nghĩa là yêu đương không cần nhìn chằm chằm vào phụ nữ, có thể đổi ý tìm đàn ông thử xem." Trần Giang Hà nói.

Tần Thiệu Hải hai mắt trừng lớn, tên Trần Giang Hà này, lần nào cũng có thể giải thích danh từ và thơ ca độc lạ như vậy, rõ ràng chỉ là lý thuyết ngụy biện, nhưng nghe lại rất có đạo lý.

“Không nói nữa, lúc uống rượu không được phân tâm.”

Trần Giang Hà nâng ly lên chạm vào ly của Tần Thiệu Hải.

Kế tiếp hai người đều không nói lời nào, cúi đầu uống một ly lại một ly, mãi đến khi chai rượu chất đầy bàn, Tần Thiệu Hải mặt đỏ như mào gà, Trần Giang Hà mới buông ly rượu xuống, lấy điện thoại di động ra, đứng lên đi về phía toilet gọi điện thoại cho Diệc Xu.

“Em đang làm gì vậy?”

Lúc Trần Giang Hà cởi thắt lưng quần, Diệc Xu vừa vặn nhận điện thoại.

“Ở thư viện đọc sách." Khương Diệc Xu nhỏ giọng đáp.

“Đã trễ thế này còn đọc sách? Thế giới của học bá thật sự khó hiểu." Trần Giang Hà nhíu mày: "Em đoán xem anh đang làm gì?”

Tròng mắt Khương Diệc Xu chợt lóe: "Đang nhớ em sao?”

“Không có." Trần Giang Hà lắc đầu, trái lương tâm nói: "Anh chắc chắn không nhớ em.”

“Ồ!” Khương Diệc Xu ồ một tiếng, chớp mắt suy nghĩ một chút, nhẹ giọng gọi một câu: “Anh ơi.”

Trần Giang Hà vốn còn muốn giả vờ thêm chút nữa, kết quả lại nghe được tiếng “anh ơi” này, giật mình ngẩng đầu lên.

“Đêm nay nếu anh không bận, đến đây với em được không?" Khương Diệc Xu nhỏ giọng nói.

“Muốn anh đến thư viện tìm em sao?" Trần Giang Hà hỏi.

“Bây giờ mà tới thì hình như đã muộn rồi." Khương Diệc Xu mím môi, nói: "Nếu không em đến tìm anh cũng được.”

“Em biết anh đang ở đâu không?" Trần Giang Hà tự hỏi tự trả lời: "Anh đang ở làng Đại học, gần cửa chính Quảng Công, cùng với Tần Thiệu Hải uống chút rượu ở quán ăn Trương Ký, đầu đang hơi choáng.”

“Anh ở đó chờ em, bây giờ em sẽ đến chỗ anh." Khương Diệc Xu đáp lại.

Trần Giang Hà lúc ngắt điện thoại thì nghe thấy tiếng cô chạy đi.

Khương Diệc Xu chạy đến cửa quán ăn Trương Ký, cô thở hồng hộc đứng dưới ánh đèn tìm kiếm bóng dáng Trần Giang Hà và Tần Thiệu Hải đến đỏ cả mắt.

Vừa rồi lúc Trần Giang Hà đi toilet, anh cũng mượn hơi rượu gọi cho Hàn Thu Nhã mấy cuộc điện thoại, không có gì lạ khi đều bị từ chối, hơn nữa tiếng chuông vừa vang lên đã lập tức tắt ngấm.

“Anh ở đây." Trần Giang Hà giơ tay ra hiệu với Khương Diệc Xu.

Khương Diệc Xu lại co giò chạy tới trước mặt anh.

“Tôi về đây.”

Tần Thiệu Hải đứng dậy, vẫy tay chào tạm biệt, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo, có chút chật vật mà chạy trối chết.

“Thiệu Hải hình như uống say rồi, đi cũng không vững, chúng ta đưa cậu ấy về đi." Khương Diệc Xu ôn nhu đề nghị.

“Được." Trần Giang Hà gật đầu, anh cũng lo lắng Tần Thiệu Hải say rượu rồi ngã ở một góc nào đó, thời tiết lạnh như vậy, rất dễ xảy ra chuyện. Vì thế cùng Diệc Xu đi theo phía sau anh ta, mãi đến khi nhìn thấy anh vào ký túc xá nam Quảng Công, cả hai mới xoay người rời đi.

Trịnh Gia Hân có thói quen ngủ sớm, nếu không có việc gì bận rộn, mỗi tối khoảng mười giờ cô sẽ đắp mặt nạ dưỡng da xong đi ngủ.

Lúc trước bởi vì sợ lạnh, cho nên đều ngủ cùng một giường với Diệc Xu, ôm cô ngủ. Gần đây Diệc Xu thường xuyên ở thư viện đọc sách đến đêm khuya mới về, Trịnh Gia Hân có thói quen ngủ sớm chỉ có thể an phận quấn thêm một cái chăn ngủ ở trong phòng mình.

Sau khi Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu rón rén trở về, anh đi tới trước cửa phòng Trịnh Gia Hân nghe động tĩnh bên trong, quay đầu ra dấu "OK" cho Diệc Xu. Sau đó hai người mang theo quần áo ngủ, lặng lẽ cùng nhau vào phòng tắm.

Ra khỏi phòng tắm, trở về phòng ngủ, đèn không tắt, nằm trong chăn, xuyên qua kẽ hở mờ ảo, dường như cảm giác và không khí đều tốt hơn trong phòng tắm.

Trần Giang Hà thoải mái nằm xuống, nhìn vào cặp mắt trong suốt mê ly của Khương Diệc Xu.

“Hôn một cái." Trần Giang Hà bỗng nhiên nói.

“Ừm" Khương Diệc Xu khẽ ừm một tiếng, cúi người hôn anh.

“Sao em lại ngọt ngào như mật ong thế này?" Trần Giang Hà thở dốc nói với cô.

Khương Diệc Xu hai má ửng đỏ, hai tay vịn trước ngực anh, xấu hổ nói: "Anh trai cũng rất ngọt ngào.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0