Nhưng lại bị Trịnh Gia Hân lại giơ tay giữ lại: “Cháu ngồi xuống trước đi, dì có chuyện muốn bàn với cháu.”
"Có chuyện gì vậy ?" Trần Giang Hà có chút bối rối.
Trịnh Gia Hân giơ tay vươn vai, chờ sau khi Diệc Xu đi ra ngoài, cô mới ghé sát vào tai Trần Giang Hà, hỏi nhỏ: "Nếu dì nhớ không lầm, thì quê nhà của cô giáo Từ của cháu là ở Giang Tây phải không ?"
"Ừ, đúng vậy." Trần Giang Hà gật gật đầu.
"Năm nay bão tuyết ở miền Nam nghiêm trọng như vậy, khả năng cao là cô ấy không thể về quê được, thân là bạn trai, có phải là cháu nên đưa cô ấy về nhà đón năm mới không ?" Trịnh Gia Hân hỏi.
Trần Giang Hà cười nói: “Trước đó là cô ấy muốn đưa cháu về nhà đón Tết, chỉ là người tính không bằng trời tính.”
"Cháu còn cười được à, dì lo lắng thay cho cháu trước đó." Trịnh Gia Hân lườm anh một cái, nói: "Cháu đưa cô giáo Từ về nhà đón Tết, chuyện này có thể giấu được Diệc Xu sao? "
“Còn có cô thư ký nhỏ đó của cháu, có phải cô ấy cũng muốn về nhà với cháu không?”
Trịnh Gia Hân liên tục hỏi, thuận tiện dội cho anh một gáo nước lạnh: “Cô gái nào cũng tốt như vậy, đến lúc đó đụng mặt nhau, nổ một tiếng bùm, để xem cháu còn có tâm tư đón Tết không.”
Sự lo lắng của Trịnh Gia Hân không phải là không có lý. Mặc dù cô và Diệc Xu chung sống cùng nhau dưới một mái nhà tình cảm rất tốt, nhưng cô cũng thường xuyên trò chuyện với Từ Chỉ Tích và Lâm Tư Tề trên QQ, thỉnh thoảng còn hẹn đi mua sắm cùng nhau.
Nhiều lần, Trịnh Gia Hân vừa oán thầm tên tiểu tử thối Trần Giang Hà này quá tham lam, vừa cảm khái anh thật may mắn, cô gái tốt vạn người có một, người ta bám dai như đỉa cũng không theo đuổi được một người trong số đó, anh thì lập tức tìm được ba cô.
Đứng từ góc độ của người phụ nữ, Trịnh Gia Hân ghét đàn ông lăng nhăng, nhưng từ phương diện tình thân mà xem xét, Trịnh Gia Hân đặc biệt hy vọng Trần Giang Hà và ba cô gái xuất sắc này đều sẽ có kết quả tốt.
"Dì nhỏ, dì đã lo lắng trước rồi, có phải là đã thay cháu nghĩ ra kế vẹn toàn rồi không? Vừa có thể vui vẻ đưa người về nhà đón Tết vừa có thể hoàn toàn tránh không đụng mặt." Trần Giang Hà cười hỏi.
“Cháu cứ mơ đi.” Trịnh Gia Hân trợn trắng mắt, hừ nói: “Cháu giấu được một lúc cũng không giấu được cả đời, ba cô gái sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.”
"Cháu biết, đây là vấn đề thời gian." Trần Giang Hà gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Việc cháu phải làm bây giờ chính là không để bọn họ gặp nhau quá sớm. Mấy dự án có lợi nhuận trong tay cháu còn chưa lên đến đỉnh cao, đối với cháu mà nói, điều kiện tiên quyết để giải quyết những tranh cãi về tình cảm là tự do tài chính.”
Trịnh Gia Hân sờ cằm, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tự do tài chính trong lý tưởng của cháu đại khái là bao nhiêu tiền?”
"Ít nhất cũng phải mấy chục tỷ nhân dân tệ." Trần Giang Hà trả lời.
Tự do tài chính của người bình thường, thông thường là chỉ không cần phải tiếp tục nỗ lực kiếm tiền, thông qua quản lý tiền bạc hoặc là nhận lợi tức từ tiền gửi tiết kiệm là có thể thoải mái vui vẻ sống hết phần đời còn lại. Trong trường hợp này, thường thì có mấy chục triệu nhân dân tệ là đủ rồi.
Còn tự do tài chính cá nhân của Trần Giang Hà đã vượt quá trăm triệu nhân dân tệ, sự tự do tài chính mà anh theo đuổi ít nhất cần phải có thêm hai con số không, thậm chí là ba con số không, mới có thể đảm bảo rằng phần đời còn lại của anh đủ đặc sắc.
Tiền không phải là tất cả nhưng không có tiền thì gặp nhiều vất vả gian nan.
"Mấy chục tỷ..."
Trịnh Gia Hân giật mình, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Giang Hà, cảm giác hời hợt như anh đang nói đến mấy trăm tệ. Tuy là biết anh rất giỏi kiếm tiền, hơn nữa hiện tại chắc là cũng rất giàu có nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Chờ đến khi cháu kiếm được nhiều tiền như vậy, không phải bảy mươi tuổi thì ít nhất cũng phải bốn mươi năm mươi tuổi rồi nhỉ?”
Trần Giang Hà mỉm cười, ghé sát vào tai dì nhỏ thì thầm: “Cháu muốn nói cho dì biết một bí mật, nhưng trước tiên dì phải hứa giữ bí mật cho cháu, thì cháu mới nói.”
“Ừ.” Trịnh Gia Hân gật đầu: “Cháu nói đi.”
"Trong tay cháu có hai hạng mục, nếu một trong hai hạng mục thành công đưa ra thị trường thì có thể giúp cháu hoàn thành mục tiêu này." Trần Giang Hà nói nhỏ: "Cho dù cuối cùng hai hạng mục này không hoàn thành, cháu vẫn còn cách khác để kiếm được số tiền lớn."
"Cách gì?" Trịnh Gia Hân có hứng thú hỏi.
Trong đầu Trần Giang Hà đều là đang nghĩ đến năm chữ "đầu cơ bất động sản", nhưng khi chuẩn bị nói ra thì anh chợt nhớ đến cô thư ký nhỏ của mình, không khỏi nghiêm túc trả lời ba chữ: "Ăn, cơm, mềm."
------
Dịch: MBMH Translate