Sau khi xem xét số liệu, Trần Giang Hà chú ý đến tin tức của giới thương nghiệp.
Sau khi thành công đổ bộ vào thị trường chứng khoán Hồng Kông vào năm ngoái, tập đoàn Ali vẫn liên tục cọ xát và hành động.
"Ngoại trừ hoạt động cốt lõi là thương mại điện tử và dịch vụ đám mây, sự phát triển của tập đoàn Ali ở những lĩnh vực khác đều không đáng chú ý, nhưng ai bảo người ta có nhiều tiền.”
Trong lòng Trần Giang Hà rất rõ ràng, kế hoạch lớn và đời sống bản địa chính là lĩnh vực phát triển trọng điểm tiếp theo của tập đoàn Ali, mà Koubei.com là đối thủ cạnh tranh thứ ba sau Group buying Gạo Nếp và Group Buying Take Away “Light Chaser”.
Gần đây tâm trạng của Từ Chỉ Tích có hơi tệ.
Mấy ngày trước cô nói chuyện điện thoại với người nhà, năm nay ở quê chịu ảnh hưởng nghiêm trọng của mưa tuyết và rét đậm rét hại, rất nhiều nhà ở của bạn bè và người thân đều bị sập. Cây cổ thụ hai trăm năm tuổi ở sân sau nhà cô cũng bị tuyết đọng làm ngã, lúc ngã còn đè trúng phòng của em gái.
Thật may là lúc đó căn nhà đủ vững chắc, chứ không thì Từ Chỉ Quân đang ngủ mơ màng đã lành ít dữ nhiều.
Gần đến tết, Từ Chỉ Tích rất muốn được về nhà sớm nhưng thời tiết vẫn luôn không hề chuyển biến tốt đẹp, nhiều đường cao tốc, nhà ga và sân bay vẫn còn trong trạng thái ngừng hoạt động, sợ là năm nay sẽ không về nhà được.
“Cô giáo Từ, ăn cơm thôi."
11 giờ rưỡi sáng, mấy cô gái nhân viên dịch vụ khách hàng làm việc bán thời gian tại Trung tâm Khởi nghiệp Sinh viên Đại học mỉm cười rủ Từ Chỉ Tích đến căn tin cùng ăn cơm.
Năm nay nhà ăn ở nhiều trường trung học ở Quảng Đông vẫn hoạt động bình thường trong kỳ nghỉ đông, vì trong trường vẫn còn nhiều học sinh và giáo viên ngoài thành phố ở lại, thậm chí nhà trường còn chu đáo sắp xếp xong xuôi thực đơn cơm tất niên cho học sinh và giáo viên.
"Các em đi đi, hôm nay cô không muốn ăn lắm, ăn ít bánh mì là được rồi.”
Tử Chỉ Tích cầm túi bánh mì sợi trên bàn cười cười với mấy nữ sinh.
Mấy nữ sinh muốn khuyên mấy câu thì bỗng nhiên nghe tiếng xe điện vang lên ngoài cửa, ngay lập tức nhìn thấy một nhân viên giao đồ ăn vô cùng đẹp trai xách theo một hộp cơm to đi vào Trung tâm khởi nghiệp.
Chẳng phải Trần Giang Hà đây sao.
Mấy nữ sinh trợn tròn mắt, chờ khi anh đến gần thì không hẹn mà cùng cúi đầu xuống, ngại ngùng không dám nhìn nhiều.
Trần Giang Hà thì ngược lại rất hào phóng, anh tiện tay lấy mấy túi đồ ăn vặt trong bao đồ ăn ra đưa cho các cô rồi sau đó đi về phía bàn của Từ Chỉ Tích, cười hì hì nói: “Người đẹp, đồ ăn của em.”
Từ Chỉ Tích nhìn anh cười, lắc đầu nói: “Anh đẹp trai, em không có gọi thức ăn ngoài.”
"Đây là anh đẹp trai đặt cho em.” Trần Giang Hà nói: “Em mở ra xem xem có hợp khẩu vị không.”
"Hôm nay khẩu vị không tốt..."
Từ Chỉ Tích mấp máy môi, nhưng vẫn mỉm cười đưa tay ra nhận túi đồ ăn Trần Giang Hà đưa tới rồi lần lượt lấy mấy hộp đồ ăn trong túi ra.
"Cá chép đỏ, thịt lợn hấp bột gạo, đậu phụ tẩm bột, ớt nướng, bánh ngọt."
Hai mắt Từ Chỉ Tích lấp lánh, vừa vui vừa ngạc nhiên hỏi Trần Giang Hà: “Đồ ăn này đặt ở đâu vậy? Tất cả đều là đặc sản Vụ Nguyên.”
"Không nói cô biết." Trần Giang Hà ra vẻ thần bí, đưa tay giúp cô mở từng hộp đồ ăn: “ Cô nếm thử xem có đúng hương vị hay không.”
Từ Chỉ Tích ngửi ngửi mùi hương, cười khanh khách nói: “Tôi ngửi một chút là biết đúng hay không, cái khác khó nói nhưng chỉ ngửi quả ớt nướng này thôi cũng đủ chảy nước bọt.”
Nghe vậy, Trần Giang Hà nhướng mày, nhỏ giọng nói: “Cô mở miệng để em xem một chút, xem nước bọt chảy đến chỗ nào rồi.”
"Khốn kiếp." Từ Chỉ Tích cười mắng một tiếng, nhịn không được cầm đũa gắp một quả ớt ăn thử, ngon đến mức híp cả mắt lại.
"Em có muốn nếm thử không?” Từ Chỉ Tích gắp miếng ớt thứ hai đưa lên miệng Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà cúi đầu ăn, vừa nhai vừa nói: "Ăn ngon!"
Từ Chỉ Tích thấy anh nhai đến mức trán đổ mồ hôi thì vừa thấy buồn cười vừa đau lòng, dịu dàng hỏi: “Rõ ràng là không ăn được cay mà cứ cố làm gì?”
"Cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi."
Trần Giang Hà cay đến mức chảy nước mắt lẫn nước mũi: “Cô mau hôn em một cái đi, em sắp chịu không nổi rồi.”
"Cậu bẩn muốn chết mà còn đòi tôi hôn.”
Từ Chỉ Tích giả vờ ghét bỏ, quét mắt nhìn một vòng xung quanh trung tâm rồi lặng lẽ xích lại gần hôn anh: “Nể tình cậu mang đồ ăn cho tôi, bất đắc dĩ cho cậu chiếm lợi một lần.”
"Khụ khụ."
Nụ hôn nhẹ nhàng vừa kết thúc thì ngoài cửa vang lên hai tiếng ho nhẹ.
Trần Giang Hà và Từ Chỉ Tích đồng loạt nhìn ra, người xuất hiện ngoài của không phải ai xa lạ mà chính là Tưởng Bình Nguyên, viện trưởng Học viện Tài chính Quảng Đông.
"Được rồi, chuyện của em và cô giáo từ cuối cùng cũng bị viện trưởng phát hiện….”
------
Dịch: MBMH Translate