Trần Giang Hà tiễn ông ra ngoài, trước khi lên xe còn ghé vào tai Lâm Triết Bình nói: "Bố, nếu tranh chấp phe phái trong nội bộ An Hạ không thể khống chế, có lẽ cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến quyền kiểm soát công ty của bố, kiến nghị của con là ra tay trước để chiếm lợi thế."
"Ừ, trong lòng chú biết rõ." Lâm Triết Bình gật đầu, thở dài: "Hai cổ đông lớn giàu có hống hách, nhân lúc gần đây giá cổ phiếu công ty tụt dốc, bọn họ không ngừng mua vào để nâng cao tỷ lệ nắm giữ cổ phiếu, có chút khó giải quyết."
"Chỉ cần là chuyện có thể dùng tiền giải quyết được thì đều là chuyện nhỏ."
Trần Giang Hà mỉm cười nói: "Chú cứ việc bắt đầu ra tay với bọn họ, chuyện về lĩnh vực cổ phiếu con khá thành thạo."
"Có việc gì mà con không thành thạo không ?" Lâm Triết Bình cười hỏi.
"Có." Trần Giang Hà gật gật đầu.
"Ví dụ như ?" Lâm Triết Bình truy đến cùng.
“Thi cử.” Trần Giang Hà nghiêm túc nói: “Đặc biệt là môn toán, nó luôn là cơn ác mộng của con.”
"Ha ha." Lâm Triết Bình cười ha hả, vòng tay qua vai Trần Giang Hà và nói: "Về mặt này, con giống với chú. Hồi cấp hai chú nộp giấy trắng môn toán, thực ra cũng không phải là hoàn toàn không biết, mà là muốn nói cho các thầy cô biết, lão tử không học cũng có thể tạo nên thành tựu."
"Bây giờ nghĩ lại, khi đó thật là ngốc, nếu như chăm chỉ học tập thêm mấy năm, sau khi tốt nghiệp đã không phải đi đường vòng nhiều như vậy." Lâm Triết Bình đổi chủ đề.
Trần Giang Hà cười: “Đời người mà, dù có lựa chọn thế nào đi nữa, cũng sẽ luôn có hối hận.”
"Tiểu tử con còn trẻ như thế, mà sống thông suốt như vậy, khó trách có thể thành công."
Lâm Triết Bình và Trần Giang Hà nói chuyện rất hợp nhau, nếu không phải là buổi chiều còn có một cuộc họp quan trọng, ông có chút không nỡ rời đi.
"Ông chủ, vừa rồi bố nói chuyện gì với anh vậy, cười vui vẻ như vậy ? "
Sau khi Lâm Triết Bình lên xe rời đi, cô thư ký nhỏ nhảy nhót như thỏ đến trước mặt Trần Giang Hà, mỉm cười hỏi.
"Bố hỏi anh khi nào thì cưới em." Trần Giang Hà ghé sát vào tai Lâm Tư Tề nói nhỏ.
"Hả ?" Nhịp tim của Lâm Tư Tề đột nhiên tăng nhanh, trong lòng bồn chồn.
"Có muốn biết anh trả lời như thế nào không ?" Trần Giang Hà hỏi.
"Muốn !" Lâm Tư Tề không chút do dự gật đầu.
“Bảo mật.” Trần Giang Hà nở nụ cười xấu xa.
"Ôi trời." Lâm Tư Tề không khỏi giậm chân.
Lúc này, một chiếc Cullinan mang biển số Quảng Đông, biển số xe có năm chữ số sáu từ từ dừng lại trước cửa Người theo đuổi ánh sáng, theo sau còn có mấy chiếc xe sang trọng cao cấp, khá hoành tráng.
Cửa xe mở ra, một người trẻ tuổi bước ra trước, Trần Giang Hà nhìn có chút quen quen nhưng lại không nhận ra anh ta là ai.
Sau đó, một cô gái trang điểm lộng lẫy bước xuống từ ghế phụ, Trần Giang Hà vừa nhìn là liền nhận ra, Lý Niệm Đào.
“Thời đại này, đứng kiếm tiền không bằng nằm kiếm tiền, chạy ship cũng không bằng ra ngoài bán, có chút thú vị.”
Trần Giang Hà châm một điếu thuốc, híp mắt nhìn Lý Niệm Đào đang xoay eo giống như là cây liễu.
Người phụ nữ này quả thật có dung mạo rất xinh đẹp, giọng nói cũng rất hay, cô có thể khiến tất cả đàn ông mê mẩn bởi giọng nói của mình, cộng thêm đôi mắt đào hoa, giống như xếp chồng BUFF vậy, giúp cô trở thành một máy ép sinh tố biết đi.
“ông chủ , anh đang nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì vậy?” Lâm Tư Tề chớp mắt, tò mò hỏi một câu.
Ánh mắt Trần Giang Hà lóe lên, nhìn chiếc Rolls-Royce, “Tôi cảm thấy kiểu xe biểu tượng bằng đồng này khá tốt, hôm khác anh sẽ mua cho thư ký nhỏ của anh một chiếc.”
“Không cần mua, ở nhà có rồi, đang để bám bụi ở trong gara kìa.” Lâm Tư Tề lắc đầu cười, sau đó nghiêm túc nói, “Nếu như thích, thì đêm giao thừa về nhà lái xe đi đi.”
Trần Giang Hà quay đầu nhìn về phía cô thư ký nhỏ, mấy ngày trước cô gái nhỏ này đã bỏ ra rất nhiều tiền mua cho anh một chiếc Mercedes-Benz GLS, bây giờ lại muốn anh lái chiếc xe biểu tượng bằng đồng ở nhà đi….
Lâm Tư Tề không biết ông chủ đang nghĩ gì, chủ động tiến lại gần, ở bên tai anh nhỏ giọng hỏi, “Anh cảm thấy em và Lý Niệm Đào ai xinh đẹp hơn?”
“Có thể so sánh sao?”
Trần Giang Hà chớp chớp mắt, “Trong mắt của anh, em là cô thư ký nhỏ xinh đẹp nhất thế giới, Lý Niệm Đào chỉ là một đống shit*.”
Lâm Tư Tề hơi sững sờ.
Một là không ngờ đến địa vị của mình ở trong lòng ông chủ đã đạt đến mức cao như vậy.
Hai là vừa rồi giọng nói của ông chủ hơi lớn tiếng, một đôi nam nữ vừa đi qua nghe được rất là rõ ràng.
“Trần Giang Hà, anh nói chuyện tôn trọng một chút.” Lý Niệm Đào mở miệng nói.
“Ồ.” Trần Giang Hà ồ một tiếng, trong miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt không hề nhìn xéo nói, “Thật ngại quá, con người tôi nói chuyện hơi thẳng thắn, hơn nữa cũng không thích nói xấu sau lưng người khác, nếu như có gì xúc phạm thì xin hãy bỏ qua.”
------
Dịch: MBMH Translate