"Có màu sắc của các mùa thay đổi ~ "
Hát xong câu cuối cùng, Trần Giang Hà trở mình, trao đổi tấn công và phòng thủ với Khương Diệc Xu.
Khương Diệc Xu đỡ tấm trải giường cả hai tay, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên chủ động hôn anh
"Ai, anh chưa hề làm gì cả, em như thế nào lại chủ động rồi?" Trần Giang Hà cười hỏi cô.
"Em rất thích anh ~" Khương Diệc Xu nhẹ giọng nỉ non.
Lúc chạng vạng.
Buổi xem mắt hôm nay của dì nhỏ tạm có một kết thúc, Trần Giang Hà mang theo hộp quà chúc tết đến nhà bốn người chú của mình, rồi lái xe đi tới Thâm Quyến.
Lúc này, Nam Sơn, Thâm Quyến.
"Lâm đổng, tôi hi vọng ông có thể hiểu rằng lần này chúng tôi đến đây không phải là để thương lượng với ông, mà là để thông báo rõ ràng cho ông biết, ông chủ Triệu của chúng tôi quyết tâm giành được vị trí cổ đông lớn nhất của tập đoàn An Hạ. Ông không thể ngăn cản được, không cần phải giãy giụa trong vô ích."
Phòng tiếp khách của Lâm Triết Bình tràn đầy khói thuốc, trên ghế sofa có mấy vị khách mặc vest, thắt cà vạt đang ngồi, người mở miệng nói chuyện chính là người ngồi ở vị trí trung tâm, đeo mắt kính gọng đen, đầu tóc được chải chuốt tỉ mỉ, thoạt nhìn là như vai trò thư ký của ban giám đốc.
"Đã nhiều năm như vậy rồi, lão Triệu làm việc vẫn bá đạo như xưa."
Lâm Triết Bình nở nụ cười, hút vài hơi, rất hứng thú nhìn người phụ nữ, kiên nhẫn nghe cô tiếp tục tiếp tục nói.
"Lâm đổng đừng hiểu lầm."
Người phụ nữ tiếp tục nói: "Ông chủ Triệu thật sự là vẫn nhớ tình bạn cũ, ông ấy để lại cho ngài một đường lui, đầu tiên là sớm chọn đứng về bên nào, thứ hai giao ra toàn bộ cổ quyền lấy tiền rời đi, đều là lựa chọn không tồi."
"Vậy tôi thật đúng là nên cảm ơn lão Triệu rồi."
Lâm Triết Bình gảy tàn thuốc, cười nửa miệng nói: "Tập đoàn Triệu Thị đã hoạt động trong lĩnh vực tài chính hơn mười năm, quả thật có thực lực, chỗ dựa cũng đủ mạnh, thế nhưng so với các doanh nghiệp nhà nước đằng sau tập đoàn An Hạ chúng ta còn kém xa."
"Là kém xa lắm."
Người phụ nữ cũng không phủ nhận, cười một cái nói: "Nhưng tập đoàn An Hạ của Lâm đổng chỉ là phần còn sót lại của khu vực đầu tư doanh nghiệp nhà nước. Ông nên biết rất rõ ràng rằng trên thị trường tư bản bây giờ, chỉ cần cam lòng một thân quả, Hoàng Đế đều có thể kéo xuống ngựa, huống hồ giá cổ phiếu An Hạ liên tục giảm?"
"Ngài nếu như chủ động rút lui, chí ít còn có thể bảo giữ được thể diện." Người phụ nữ mỉm cười nói.
Lâm Triết Bình bóp tắt thuốc, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có phần sắc bén: "Cô trở về chuyển lời với lão Triệu, tôi không cần thể diện, tôi chỉ muốn xem thử ông ấy có thể bỏ ra được bao nhiêu tiền để hạ bệ tôi."
...
Bảy giờ tối, Trần Giang Hà quen cửa quen nẻo lái xe đến cửa biệt thự Lâm gia.
Xe mới vừa ngừng, trên tầng hai vang lên tiếng bước chân, theo sát phía sau là tiếng chó sủa "Gâu gâu", trần Giang Hà xuống xe ngẩng đầu nhìn tới, nhìn thấy cô thư ký nhỏ cùng với chú chó Pomeranian của cô.
"Cái hộp nhỏ, ba ba đến rồi, có vui hay không?"
Lâm Tư Tề ôm Pomeranian lên, sau khi nhỏ giọng hỏi xong, cười khanh khách nói với Trần Giang Hà: "Ông chủ, anh tới thật đúng giờ nha, trong nhà chuẩn bị ăn cơm."
Trần Giang Hà cười nói: "Anh tính chính xác thời gian tới."
Vừa dứt lời, người làm trong nhà đi tới cửa lớn ra, Lâm Triết Bình đi ra phòng khách tự mình nghênh tiếp "Con rể" .
Trần Giang Hà từ cốp sau lấy ra hai hộp lớn Vạn Hương thượng hạng, sải bước đi về phía Lâm Triết Bình.
"Về nhà ăn bữa cơm, còn mang theo quà làm gì" Lâm Triết Bình cười híp mắt hỏi anh.
Trần Giang Hà giải thích: "Đây là Vạn Hương, có tác dụng an thần, hỗ trợ giấc ngủ."
Lâm Triết Bình nhướng mày, quầng thâm mờ nhạt dưới mắt bị nụ cười của ông che đi, nghĩ thầm đứa nhỏ Trần Giang Hà này quà tặng đưa đều rất dụng tâm, chẳng trách con gái mình lại thích cậu ta đến như vậy.
Đêm nay có rất nhiều khách đến Lâm gia, Liễu Yến Thu đang chiêu đãi, trước khi ăn cơm, Lâm Triết Bình mang theo Trần Giang Hà đi vào phòng tiếp khách, Lâm Tư Tề cũng từ tầng hai chạy xuống tìm anh với vẻ mặt vui vẻ.
"Đây hẳn là bạn trai của Tư Tề, Trần Giang Hà, CEO của Light Chaser, thật đúng là một anh chàng đẹp trai."
Một số người thân và bạn bè của Lâm gia đều có đôi mắt sắc bén, nhìn Lâm Triết Bình sóng vai đi vào phòng tiếp khách cùng với Trần Giang Hà, một lời nói toạc ra thân phận của hắn.
Những người khác cũng dồn dập liếc mắt, trong mắt phần lớn đều là tán thưởng, tuổi trẻ đẹp trai, lại là CEO của một công ty Internet đang "hot", một chàng trai như vậy, bất kể đi đến đâu cũng sẽ chói mắt.
Nhưng mà, cũng có người đối với cái này xì mũi coi thường, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải chỉ là một tên giao hàng thôi sao."
Người nói lời này là một thanh niên tên là Trương Miểu, trạc tuổi Trần Giang Hà. Anh ta vừa nói xong, cha của anh ta là Trương Hoài Nam ngồi bên cạnh anh ta nhìn anh ta với một ánh mắt sắc bén, thấp giọng khiển trách: "Người ta còn là sinh viên đại học, mà đã thành lập được một công ty được định giá hơn 500 triệu USD, con lấy 1 tỷ của cha đưa cho con để mở cửa hàng khắp nơi, con đã mở 8/10 cửa, một năm thua lỗ hơn 50 triệu, có biết xấu hổ đi nói người ta?"
------
Dịch: MBMH Translate