Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 568 - Chương 568: Đồ Tốt Không Bàn Đến Tiền Bạc, Mà Là Duyên Phận

Chương 568: Đồ Tốt Không Bàn Đến Tiền Bạc, Mà Là Duyên Phận Chương 568: Đồ Tốt Không Bàn Đến Tiền Bạc, Mà Là Duyên Phận

Trần Giang Hà đã lái xe chở Từ Chỉ Tích suốt chặng đường từ sân bay Hồng Kiều đến đại lộ Tân Giang ở trung tâm tài chính Lục Gia Chủy, bước vào một khu chung cư sang trọng.

“Tối nay chúng ta ở lại đây sao ?”

Cô theo Trần Giang Hà lên tầng cao nhất của tòa nhà A, Từ Chỉ Tích rõ ràng đã sững sờ trong giây lát khi đèn được bật lên.

"Có thích không ?"

Trần Giang Hà quay người lại hỏi cô.

"Thật sự rất tốt." Từ Chỉ Tích hài lòng gật đầu, thật ra cô cũng có chút tiếc tiền thay cho Trần Giang Hà. Nhưng anh đã sắp xếp xong cả rồi, cô cũng không nói thêm gì nữa, vui vẻ chấp nhận còn tốt hơn là quở trách anh lãng phí tiền bạc.

“Từ giờ trở đi, em chính là nữ chủ nhân ở đây.” Trần Giang Hà lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho Từ Chỉ Tích.

"Hả ?" Từ Chỉ Tích cảm giác có chút lờ mờ.

"Để anh đưa em đi tham quan nhà của chúng ta."

Trần Giang Hà nắm tay cô đi vào phòng khách.

Diện tích của phòng ở trong nhà lớn đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng. Hơn nữa thiết kế của mỗi một nơi từ cửa vào đến phòng khách đều mang cảm giác sống động tinh tế. Phong cách nhẹ nhàng sang trọng hiện đại dường như rất phù hợp với gu thẩm mỹ của giới trẻ, đồng thời nó cũng chạm đến trái tim của Từ Chỉ Tích.

Ban công ngoại cỡ có tầm nhìn tuyệt vời, nhìn thoáng qua có vẻ như có thể thu gọn trong tầm mắt toàn bộ cảnh dòng sông phồn hoa và đẹp nhất của Thượng Hải.

Điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là một ngôi nhà lớn như vậy thực ra là một căn nhà song lập, phòng đủ nhiều nên sau này khi có người thân từ quê nhà đến cũng dễ dàng thu xếp.

“Ngôi nhà này chắc hẳn là rất đắt nhỉ ?”

Từ Chỉ Tích đi theo Trần Giang Hà một vòng, nhịn không được hỏi: "Anh mua hết bao nhiêu tiền vậy ?"

Trần Giang Hà cười hì hì nói: "Đồ tốt không bàn đến tiền bạc, mà là duyên phận."

"Duyên phận ?" Từ Chỉ Tích ánh mắt lóe lên.

“Ừ.” Trần Giang Hà gật đầu nói: “Ăn hôi, chỉ bỏ ra 53 triệu tệ thôi.”

Từ Chỉ Tích nghe xong toàn thân khẽ run lên.

Năm mươi ba triệu tệ là khái niệm gì ? Từ Chỉ Tích cảm thấy nếu bản thân chỉ làm giáo viên mà không kinh doanh cửa hàng trực tuyến, duy trì thu nhập hàng năm là bốn vạn nhân dân tệ, thì cũng phải mất khoảng hơn một nghìn năm mới kiếm được số tiền này.

Tuy nhiên, nếu cô biết rằng ngôi nhà sang trọng này đã được bán với giá trên trời là mười một vạn nhân dân tệ mỗi mét vuông ngay từ năm 2005, cô sẽ hiểu tại sao Trần Giang Hà lại bỏ ra hơn 50 triệu nhân dân tệ để mua căn nhà song lập ở tầng cao nhất này mà vẫn nói rằng anh đã "ăn hôi".

"Không phải là anh đến Thượng Hải để bàn chuyện làm ăn sao ? Tại sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện mua nhà ?" Từ Chỉ Tích có chút nghi hoặc hỏi.

“Không có mâu thuẫn giữa việc bàn chuyện làm ăn và mua nhà”.

Trần Giang Hà cười, thẳng thắn nói: “Thật ra căn nhà này là quà sinh nhật tặng cho em, vốn dĩ anh muốn tạo bất ngờ cho em vào ngày 3 tháng 3, đáng tiếc là trong thời gian đó anh bận tối mắt tối mũi, mãi đến hai ngày này mới rảnh được một chút, đúng lúc em lại đến tìm anh."

“Ồ.” Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng nói, trong lòng nghĩ đến hai từ “đúng lúc” này của bạn học Trần Giang Hà, dùng rất hay.

"Ối ~" Từ Chỉ Tích còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Trần Giang Hà phong ấn.

“Tắm trước đã nhé ?”

Từ Chỉ Tích có chút thở dốc.

Trần Giang Hà không nói gì, mấy giây sau bắt đầu cởi quần áo. Hơn nửa tháng này anh đã sống cuộc sống tu khổ hạnh, ngoài ăn ngủ ra thì là làm kinh doanh, thỉnh thoảng mời đội nhóm đến mấy chỗ ăn chơi để tiêu tiền, anh cũng chỉ vừa đến là lại rời đi. Bây giờ Từ Chỉ Tích đã đến, ngay cả lão Thiên Vương cũng không thể ngăn cản anh buông thả chính mình.

Cảm nhận được sự cấp thiết của Trần Giang Hà, Từ Chỉ Tích cũng chỉ là đề cập đến việc đi tắm khi mới bắt đầu, sau đó cô chủ động vòng tay qua cổ anh, đón nhận nụ hôn của anh.

Đối với cặp tình nhân trẻ, không gặp nhau một thời gian ngắn thì khi gặp lại còn hơn cả những cặp đôi mới cưới.

Từ đồng cam cộng khổ đến đường hẻm chào đón rồi lại đến mùa xuân tuôn trào, vốn là một hành trình xa xôi như leo đỉnh Everest, nhưng do phấn khích quá mức nên đã biến thành như ngồi cáp treo lên núi Bạch Vân, trong vài phút đã lên đến đỉnh.

Tuy nhiên, quá trình tuy ngắn ngủi nhưng niềm vui lại không gì sánh bằng.

"Đưa em đi tắm."

Trần Giang Hà bế Từ Chỉ Tích đi về phía bồn tắm, cúi đầu nhìn xuống người yêu mềm mại như nước trong lòng mình, chỉ sau nửa phút, anh lại lặng lẽ ngẩng đầu lên.

“Khốn nạn.” Từ Chỉ Tích giơ tay nhẹ nhàng đấm anh một cái: “Rõ ràng là vì nhớ anh nên mới đến Thượng Hải gặp anh, nhưng bây giờ hình như đã biến chất rồi.”

“Sao lại biến chất chứ ?” Trần Giang Hà cười nói: “Bạn gái từ ngàn dặm xa xôi đến gặp anh, chẳng lẽ không nên tặng thêm lễ vật tinh tế tốt đẹp sao ?”

“Anh còn nói.” Hai má Từ Chỉ Tích nóng bừng, cô áp vào lồng ngực cũng nóng không kém của anh, nhẹ nhàng thì thầm: “Đến giữa tháng em mới có kinh nguyệt, bây giờ chúng ta như thế này … thật sự sẽ có em bé đó."

"Em không thích trẻ con sao ?" Trần Giang Hà hỏi.

“Thích.” Từ Chỉ Tích ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc trả lời, sau đó hỏi: “Bây giờ anh muốn có muốn có con sao ?”

"Muốn." Trần Giang Hà không chút do dự gật đầu.

“Ồ.” Từ Chỉ Tích lại ồ nhỏ một tiếng, kết quả vừa nói xong, lại lần nữa bị Trần Giang Hà cúi đầu phong ấn.

Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu, rất nhiều chữ Hán trong cách hiểu của tên khốn này, đều bị phân tách.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0