Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 586 - Chương 586: Chị Và Cậu Ấy Thậm Chí Bạn Bình Thường Đều Không Tính

Chương 586: Chị Và Cậu Ấy Thậm Chí Bạn Bình Thường Đều Không Tính Chương 586: Chị Và Cậu Ấy Thậm Chí Bạn Bình Thường Đều Không Tính

“Ba!”

Lưu Đống Lương trong video lời còn chưa dứt, ống kính chợt lóe, cho đến khi cô Từ bước tới đối diện, toàn bộ sinh viên 3 lớp trong giảng đường gần như đồng loạt thốt lên một tiếng “Quao” kinh động.

“Giảng viên cố vấn xinh đẹp như thiên thần.”

Trong đầu Trần Giang Hà bổ sung nói.

“Chị, em phát hiện gần đây chị có chút không đúng, luôn ngồi trước máy tính ngẩn người.”

Văn phòng Chủ Tịch Tập đoàn Sino-Ocean, Dương Uyển Oánh nhìn chằm chằm chị một hồi lâu, không nhịn được quan tâm nói: “Có phải áp lực công việc quá lớn không?”

“Khá tốt.” Dương Vãn Tình lắc đầu, thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nay em có liên lạc với người bạn bình thường kia của em không?”

Lời này của cô đặc biệt nhấn mạnh 4 chữ “Người bạn bình thường”, rõ ràng là đặc biệt đề cập đến Trần Giang Hà.

“Có liên lạc.” Dương Uyển Oánh mỉm cười gật đầu: “Khoảng thời gian này cậu ấy đang tham gia vào tài chính internet, mỗi ngày đều tìm em nhiều lần, còn luôn hẹn em ăn khuya, rất phiền.”

“Ồ.” Dương Vãn Tình không mặn không nhạt ồ một tiếng, nhẹ nhàng giơ tay vén tóc mai ra sau tai.

Dương Uyển Oánh bước đến sau lưng chị gái, hai tay ôm mái tóc dài của cô lên, nhỏ giọng nói: “Em nói cho chị một bí mật.”

“Ừ?” Dương Vãn Tình nhướng mày.

“Trần Giang Hà thích con gái tóc dài.” Dương Uyển Oánh nói.

Dương Vãn Tình ngẩng đầu liếc nhìn tóc em gái tóc ngắn, bất lực lắc đầu nói: “Đây xem là bí mật gì?”

Dương Uyển Oánh bật cười: “Nếu em đẹp giống như chị, lại có một mái tóc dài xinh đẹp, em nhất định sẽ chủ động theo đuổi cậu ấy.”

Dương Vãn Tình bĩu môi nói: “Vừa rồi em còn chê cậu ấy phiền.”

“Chê thì chê, nhưng rất hứng thú khi được ăn khuya cùng cậu ấy.”

Dương Uyển Oánh mỉm cười nói: “Bọn em đi ăn đồ nướng, về cơ bản chỉ cần gọi món xiên chay.”

“Tại sao?” Dương Vãn Tình hơi hiếu kỳ.

“Bời vì những trò đùa tục tĩu của tên đó vừa mở miệng đã nói, ăn nhiều no nhiều.” Dương Uyển Oánh cười giải thích.

Dương Vãn Tình đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: “Chị cảm giác sớm muộn gì em sẽ bị cậu ấy dạy hư.”

“Em cũng cảm thấy như vậy.” Dương Uyển Oánh gật đầu, nói: “Tiếp xúc lâu với cậu ấy, có chút chữ hán và thành ngữ, em nghĩ đến đều sẽ đỏ mặt.”

“Thành thật khai báo, có phải em thích cậu ấy không?” Dương Vãn Tình mỉm cười hỏi.

“Sao có thể.”

Dương Uyển Oánh lắc đầu phủ nhận: “Những cô gái bên người tên đó, tất cả đều là những mỹ nữ cấp độ hoa khôi của trường, xinh đẹp vô cùng, em chỉ thích hợp làm bạn với cậu ấy.”

“Em cũng rất xuất sắc.” Dương Vãn Tình nói.

“Bỏ qua đi, không nói việc này nữa.”

Dương Uyển Oánh khoát khoát tay, nói sang chuyện khác: “Nói về chị đi, sau khi chị và Triệu Thụy An, cái tên lao ra đường lần trước vì cãi nhau chuyện kiểm tra điện thoại, có còn liên lạc qua lại không?”

“Nói đến chuyện này, thật đúng là phải cám ơn người bạn bình thường đó của em.”

Dương Vãn Tình dở khóc dở cười nói: “Một tin nhắn của cậu ấy, khiến chị hoàn toàn thấy rõ con người Triệu Thụy An.”

“Tin nhắn gì?” Dương Uyển Oánh hứng thú: “Có thể cho em xem được không?”

Dương Vãn Tình không trả lời, lại thấy em gái đưa tay cầm điện thoại trên bàn làm việc, lanh lẹ lục tin nhắn, rất nhanh đã không nhịn được bật cười: “Cái tên Trần Giang Hà này thật là xấu xa, chuyện vừa cắt bao quy đầu này cũng dám nói ra khỏi miệng, cậu ấy nghĩ gì vậy.”

“Chị, em vẫn cho là chị hoàn toàn không có hứng thú với cậu ấy, không ngờ…” Dương Uyển Oánh vừa lục tin nhắn vừa nhìn chị, mặt đầy biểu cảm ý vị sâu xa, muốn nói lại thôi.

Dương Vãn Tình bất lực nhìn em gái, thở dài: “Em đừng nghĩ bậy, chị và cậu ấy thậm chí bạn bình thường đều không tính.”

“Vâng, em biết.” Dương Uyển Oánh gật đầu: “Bạn bình thường nào dám trò chuyện những thứ này, hai người xem như là đi sâu vào trao đổi.”

Dương Vãn Tình: “...”

Sáng nay Dương Vãn Tình vừa trò chuyện chút đề tài liên quan đến Trần Giang Hà với em gái, buổi chiều anh đã xách đồ đến văn phòng tìm cô.

“Trước đây đều là tay không đến tìm tôi, sao lần này lại mang đồ theo thế?”

Dương Vãn Tình hơi bất ngờ, đặt tài liệu trên tay xuống, mỉm cười nhìn về phía anh.

Trần Giang Hà không trả lời, mắt nhìn quanh một vòng văn phòng, cười híp mắt nói: “Văn phòng này của chị đủ lớn cũng khí thế, khuyết điểm duy nhất là thiếu trang trí.”

Nghe vậy, Dương Vãn Tình trêu chọc một câu: “Lẽ nào Trần tổng đến để chào hàng đồ trang trí sao?”

“Chưa đến nổi chưa đến nổi.”

Trần Giang Hà khoát khoát tay, sau đó mở đồ mang theo ra.

“Hoa đào?”

Đôi mắt Dương Vãn Tình sáng lên, hiện tại đang mùa hoa đào nở rộ, nhưng cô bận bịu với công việc, cơ bản không có thời gian ra ngoài ngắm hoa.

“Có phải đã lâu rồi không nhìn thấy đúng không?” Trần Giang Hà cười hỏi cô.

“Ừ.” Dương Vãn Tình gật đầu, nhẹ giọng tán thưởng: “Hoa đào này nở thật đẹp, cậu lấy từ đâu?”

“Ngọn núi phía sau trường.” Trần Giang Hà vừa trả lời vừa giúp cô tìm đồ chứa thích hợp cắm hoa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0