Trần Giang Hà ôm lấy eo thon của cô, có chút bất lực nói: “Thế này sao còn chơi game được?”
Lâm Tư Tề khẽ cắn môi mỏng, quay đầu nhìn anh, hơi thở mảng theo hương thơm nhẹ lướt qua má Trần Giang Hà: “Anh chơi của anh, em chơi của em.”
“Có phải em có một ‘Biệt danh’ không?” Trần Giang Hà giơ tay nhéo má cô thư ký nhỏ.
Lâm Tư Tề chớp mắt: “Biệt danh gì?”
“Vương Nguyên Nga.” Trần Giang Hà như có thâm ý nói.
Lâm Tư Tề lần đầu là sửng sốt, sau đó che miệng mà cười: “Tốt hay Xấu.”
Trần Giang Hà ngẩng đầu nhìn cô, cô thư ký nhỏ ở khoảng cách này thật sự rất đẹp, khi cười lên ngực cao thấp chập chùng, gò má trắng nõn lộ ra ửng hồng yêu kiều, sóng mắt như nước, lông mi thon dài khẽ run, hai tròng mắt trong veo lóe sáng.
Lâm Tư Tề nhìn thẳng vào mắt anh, nụ cười trên mặt bộc phát sáng rỡ vui vẻ: “Ông chủ, em thấy được sự tán thưởng đơn thuần ở trong mắt anh.”
Trần Giang Hà mỉm cười không trả lời, đưa tay đến nhấn xuống con chuột, sau đó đưa bộ tai nghe đeo trên cổ cho cô.
Lâm Tư Tề tưởng rằng ông chủ lại muốn giở trò gì mới, không ngờ trong tai nghe vang lên một bài hát rất êm tai dễ nghe.
“Anh, vẫn luôn muốn nói với em rằng, niềm hạnh phúc bất ngờ mà em mang đến, giống như tìm được ốc đảo giữa sa mạc khô cằn…”
“Thật sự dễ nghe.” Đôi mắt Lâm Tư Tề nheo lại, cúi người xuống, sát lại gần thấp giọng nói: “Ông chủ, anh có biết con vịt ngồi gì không?”
“Không biết.”
Trần Giang Hà lắc đầu, anh biết con vịt có hai ý nghĩa, nhưng “Con vịt ngồi” là ý gì thật đúng là không biết.
Lâm Tư Tề mỉm cười, đưa tay tháo giày ra, dùng gấu váy ngăn trở anh, di chuyển cơ thể: “Em ngồi cho anh xem, anh không được nhúc nhích, kẻo bị quản lý mạng nhìn thấy.”
“Ừ.” Trần Giang Hà gật đầu: “Lặng lẽ vào thôn, không muốn bắn súng~”
…
“Đ*t mẹ mày, tao ném, tao ném~”
Giọng nói chửi bới của Lưu Đống Lương phát ra từ phòng riêng của cà phê Internet, đây là thái độ bình thường lão Lưu chơi game, những người quen anh ta vừa nghe đều biết tên này lại đang chơi game đấu súng nổi tiếng gần đây —— CrossFire.
Nhiều người cũng rơi vào trạng thái tương tự như Lão Lưu khi lần đầu tiếp xúc với trò chơi này, lúc xạ thủ bắn thì đầu rung, kucs súng máy bắn quét thì miệng kêu đô đô đô, đô đô đô, lúc ném lựu đạn thì tiếng anh “Fire in the hole”, ra ngoài liền bị mắng to “Kẻ Gian”, dân ghiền rau.
Lưu Đống Lương bên này đang đọ súng kịch liệt, Tôn Thiên ở cùng phòng với Lưu Đống Lương thì ở một bên bạch bạch gõ bàn phím, anh ta cũng chơi trò chơi phổ biến, audition, trò chơi này có ba tính năng chính, nhiều bài hát, người chơi là nữ nhiều, điên cuồng gõ ô trống, chính là theo đuổi niềm vui hoàn thành tất cả chỉ định động tác sau khi bạch một tiếng gõ ô trống.
“Tam ca người này không hiền, lần trước thấy tôi chơi audition, cậu ta nói ngây thơ, trẻ con mới chơi loại trò chơi nhảy múa này, bây giờ chính cậu ta len lén chơi ở trong phòng riêng, gõ cách tốc độ còn nhanh hơn do với tôi!”
Tôn Thiên chơi hơn nửa giờ, nghe được phong bên cạnh có tiếng vang truyền đến, không nhịn được lẩm bẩm một tiếng: “Anh Lưu, anh đi gõ cửa Tam ca, kêu anh ấy nhỏ tiếng một chút.”
“Sao cậu không tự đi?”
Lưu Đống Lương nhướng mày: “Động tĩnh phòng bên này, không giống như gõ bàn phím.”
“Ha?”
Tôn Thiên trừng mắt, không phải gõ bàn phím, vậy là đang làm gì?
“Cảm giác giống như ai đó đang viết chữ số hơn.”
Lưu Đống Lương suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Lần trước tôi có gặp một nhà văn internet ở một quán cà phê internet, hai tay gõ bàn phím bạch bạch bạch, bạch bạch bạch, hoàn toàn không ngừng được.”
Tôn Thiên nghe được lời này, đôi mắt trừng lớn hơn, lặng lẽ đặt hai tay lên bàn phím, thử gõ một cái, sau đó đứng dậy sát tường lóng tai lắng nghe động tĩnh phòng bên, trong lòng không ngừng hâm mộ: “Tôi cũng muốn gõ chữ viết trong phòng của quán cà phê internet.”
"Tiểu Thiên, ngồi xuống, đừng ảnh hưởng tôi bắn tỉa."
Lưu Đống Lương gọi Tôn Thiên, sau đó đung đưa cái đầu, hợp tác với nhịp độ trong trò chơi.
"Vãi, chắc chắn bên kia đã mở thấu thị, tôi còn chưa thò đầu ra thì đã bị bắn rồi."
Lưu Đống Lương vừa mới hành động xong đã bị một tên bắn tỉa bắn chết, không khỏi chửi rủa.
Tôn Thiên ngồi xuống, nhìn màn hình máy tính của Lưu Đống Lương, cười hỏi: "Anh Lưu, một ván game mà anh chết nhiều lần như vậy, liệu có phải có khả năng là do kỹ thuật của anh không tốt không ?"
"Không thể nào."
Lưu Đống Lương lắc đầu, nghiêm túc phân tích: "Chỉ có hai khả năng, một là đối thủ gian lận, hai là đồng đội quá gà."
"Cũng có lý."
Tôn Thiên không tìm được lý do để phản bác, đành phải bị ép buộc mà gật đầu, sau đó tiếp tục lập nhóm.
So với sự ồn ào huyên náo trong phòng của Lưu Đống Lương và Tôn Thiên, phòng của Lý Tuấn và Thẩm Nguyệt lại đặc biệt yên tĩnh.
Lý Tuấn đang xem các trang web lậu, còn Thẩm Nguyệt đang sắp xếp không gian QQ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều vô thức kiềm chế bản thân.
------
Dịch: MBMH Translate