Từ Chỉ Tích đột nhiên rất tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn anh, sau đó giơ nắm đấm đánh loạn xạ vào ngực anh.
Trần Giang Hà đứng yên để cho cô đánh.
Từ Chỉ Tích đánh anh hơn chục cái, sau đó đột nhiên dừng lại, vươn tay ôm lấy anh, tựa vào vai anh mà khóc: “Anh cứ cậy vào việc em thích anh mà luôn bắt nạt em.”
Từ Chỉ Tích rất đau lòng, lần trước cô đã cố gắng không khóc trong điện thoại, nhưng bây giờ cảm xúc bùng nổ, cô vừa nói chuyện vừa quẹt hết nước mắt trên áo sơ mi trắng của Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà không nói gì, cúi đầu hôn lên khóe mắt cô.
Từ Chỉ Tích ban đầu không có phản ứng, nhưng khi nhận thức được, cô cắn thật mạnh vào vai Trần Giang Hà.
"Xì xì……"
Trần Giang Hà giật mình, vết cắn của Từ Chỉ Tích là thật, không chút thương xót.
Cắn xong, Từ Chỉ Tích khụt khịt mũi, giơ tay lau nước mắt, đỏ hoe hốc mắt nói: “Sau này, em sẽ không cho anh cơ hội bắt nạt em nữa.”
"Được."
Trần Giang Hà gật đầu nói: "Sau này đến lượt em bắt nạt anh, lát nữa anh sẽ mua cho em một một roi da nhỏ, cởi quần áo mặc cho em đánh đập, để tránh khi em cắn anh thì bị đau răng."
"Trần Giang Hà !"
Từ Chỉ Tích buồn rầu gọi anh.
"Ừ."
Trần Giang Hà trả lời giống như trước đây.
"Bây giờ em không còn thích anh chút nào nữa, anh đi tìm cô gái khác đi."
Từ Chỉ Tích hít một hơi sâu : “Em nghiêm túc đấy, hy vọng anh đừng tới nữa…”
"U !~"
Từ Chỉ Tích chưa kịp nói hết câu đã bị bịt miệng.
Có một số lời Trần Giang Hà căn bản không cho cô cơ hội trực tiếp nói ra.
Ngôn ngữ lạnh lùng, nhưng thân thể lại ấm áp, những thứ như tình cảm có thể ngụy trang bằng lời nói lạnh lùng, nhưng không thể che giấu bằng phản ứng của cơ thể.
Cái gọi là đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa, trọng điểm nằm ở chỗ chữ “giường” này là động từ, không phải danh từ.
Đáng tiếc Trần Giang Hà vẫn đánh giá thấp Từ Chỉ Tích, nụ hôn bốc đồng lần này của anh chỉ cảm nhận được sự dịu dàng trong chốc lát liền bị trừng phạt.
"Ối !"
Một tiếng hét quái dị vô cùng thê thảm khiến con mèo hoang đang khều thức ăn cạnh thùng rác hoảng sợ, nhảy lên cao ba thước. Anh Trần đó ôm lấy bụng dưới tê liệt ngồi phịch xuống đất, trong lòng thầm nghĩ kỹ năng chống sói của người phụ nữ này đúng là khiến người ta trở tay không kịp.
"Đứt rồi……"
Trần Giang Hà vẻ mặt đau khổ.
“Đứt ở đâu rồi ?”
Từ Chỉ Tích cảm thấy có chút đau lòng, vừa định đỡ anh dậy, nhưng sau khi nghe lời này, cô lại im lặng thu tay lại.
"Thứ em từng sử dụng." Trần Giang Hà trả lời.
"Nói lung tung." Từ Chỉ Tích hai má đỏ bừng, cô cúi đầu nhìn anh, lực vừa rồi quả thực là không khống chế tốt, nhưng khu vực mục tiêu tuyệt đối không phải là ở vị trí đó.
"Nếu em không tin thì cứ sờ thử xem." Trần Giang Hà cố chịu đau, hờn dỗi nói.
Từ Chỉ Tích không để ý tới anh, còn có chút tức giận: "Em đã nói là sau này đừng liên lạc nữa, anh còn hôn em, đáng đời nhà anh..."
Thật ra trong lòng cô nghĩ : Anh hôn em thì thôi đi còn gây rối, nếu chuyện như vậy cũng có thể dung thứ được thì còn có gì không thể dung thứ được chứ !
Đương nhiên, chuyện này không trách anh, vừa rồi trong khoảnh khắc đó phản ứng của Từ Chỉ Tích cũng rất kịch liệt, nếu không cô cũng không cần thiết phải sử dụng đến kỹ năng chống sói.
"Em nói là không liên lạc với em nữa, nhưng cũng không nói là không cho anh hôn em." Trần Giang Hà ấp a ấp úng nói.
Từ Chỉ Tích giơ tay định đánh anh, nhưng nghĩ lại rồi thôi, hừ một tiếng nói : “Vẫn là anh có lý, phải không ?”
"Anh không có lý, anh sai rồi." Trần Giang Hà đổi chủ đề, nghiêm túc nói: "Đều là lỗi của anh, bây giờ nhận lỗi còn có tác dụng gì không ?"
Từ Chỉ Tích sững sờ một lúc, lắc đầu nói: "Vô dụng."
Trần Giang Hà nghe được lời này liền cảm thấy nhẹ nhõm, câu trả lời này còn tốt hơn nhiều so với lắc đầu nói "chia tay".
"Anh đừng ngồi dưới đất nữa." Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng nói, đây là con đường chính dẫn vào ký túc xá của nhân viên giảng dạy và hành chính, người qua người lại, trong đó còn có rất nhiều người quen.
Trần Giang Hà vẻ mặt bất đắc dĩ: “Anh cũng không muốn ngồi dưới đất, nhưng bây giờ anh thật sự không đứng dậy nổi.”
Từ Chỉ Tích nhìn anh nói : "Vậy anh cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi, trời nóng quá, em về ký túc xá bật điều hòa ngồi một lúc."
"Hả ?"
Trần Giang Hà rất kinh ngạc, nhìn Từ Chỉ Tích nói: "Cô Từ, lương tâm của em ở đâu rồi ?"
“Bị chó tha đi rồi.” Từ Chỉ Tích dứt khoát trả lời.
Trần Giang Hà bật đứng dậy, phủi phủi mông, sau đó nắm lấy tay Từ Chỉ Tích, lời lẽ nghiêm túc, nói : "Đi, dẫn anh đi tìm con chó kia, để nó nhổ lương tâm của em ra."
“Anh không còn đau nữa à ?” Từ Chỉ Tích vừa hỏi vừa rút tay cô ra.
"Lương tâm của em mất rồi cũng không cảm thấy đau, chút vết thương nhỏ này của anh có đáng là gì." Trần Giang Hà nói.
“Ba hoa.” Từ Chỉ Tích trợn trắng mắt, xoay người rời đi.
------
Dịch: MBMH Translate