Thực ra là cô lo lắng Trần Giang Hà sẽ đánh đập tân sinh viên hơi thảm, ô danh ỷ mạnh hiếp yếu sẽ được xác nhận, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng bất lợi đến hình tượng và sự nghiệp phát triển của anh.
Vẫn may anh không kích động.
“Em ở đây đợi anh một chút.”
Trần Giang Hà liếc nhìn Từ Chỉ Tích, dặn dò một câu rồi đi đến trước mặt Lê Doãn Huy.
Lê Doãn Huy liếc nhìn anh, trên khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai không hề có một tia sợ hãi.
Trần Giang Hà mỉm cười hỏi cậu ta, “Tôi đang đợi CD, còn cậu đang đợi gì hả, em trai.”
“CD?”
Lê Doãn Huy cau mày, không hiểu Trần Giang Hà đang nói gì.
Lại thấy Trần Giang Hà lấy điện thoại ra, gọi cho viện trưởng Tưởng Bình Nguyên, báo cáo ngắn gọn chuyện xảy ra ngày hôm nay.
“Giang Hà, tôi đang họp.”
Giọng nói của Tưởng Bình Nguyên vừa trầm thấp vừa ôn hòa, “Chuyện này cậu xem mà xử lý đi, sau đó mang một phần báo cáo trở về.”
“Được, ông bận trước đi.”
Trần Giang Hà tắt điện thoại, nhấc tay vỗ vỗ vai của Lê Doãn Huy, “Cậu trở về thu dọn hành lý đi, Huy Huy.”
Trong lòng Lê Doãn Huy run lên, sắc mặt khó coi.
“Đúng rồi, lúc ra cổng trường nhớ cẩn thận, tôi chỉ có thể đảm bảo cậu bình an vô sự ở trong trường, ra khỏi trường học, thì có một số chuyện khó nói rồi.”
Trần Giang Hà có lòng tốt nhắc nhở, thuận tiện đến gần bên tai cậu nhỏ giọng, “Ngoài ra, cám ơn cậu, gần đây tôi và cô Từ có chút mâu thuẫn, đang lo lắng tìm cơ hội để gặp mặt, cậu đã giúp tôi một việc lớn, tôi cám ơn cậu rất nhiều.”
Lê Doãn Huy hoàn toàn ngớ người.
Trần Giang Hà lười nhìn cậu ta, xoay người giơ tay về hướng đám đông, “Giải tán đi.”
Nghe vậy, mọi người rất hợp tác giải tán, như thể nghe thấy người hướng dẫn ra lệnh "giải tán" trong lúc huấn luyện quân sự.
“Tên này có uy tín cao thật sự.”
Kết hầu của Lê Doãn Huy nhúc nhích, nhớ đến những lời anh vừa nói, vốn tưởng rằng là cáo giả oai hùm, bây giờ cậu ta đột nhiên cảm thấy mình có thể bị khuyên lùi hoặc bị sa thải.
“Lách cách”
Một âm thanh nhẹ truyền đến từ hai đầu của biểu ngữ.
Hai bạn sinh viên kéo biểu ngữ đến đây cùng Lê Doãn Huy đã bỏ chạy.
Trần Giang Hà nhắm mắt làm ngơ, đi đến trước mặt của Từ Chỉ Tích, vẻ mặt nhàn nhạt thở dài nói, “Vốn dĩ hôm nay rất vui vẻ, tự nhiên lại bị dính vào chuyện rắc rối này, khiến anh cảm thấy rất là buồn bực, đi cùng anh đến thao trường dạo hai vòng giải sầu nhé.”
“Anh tự mình đi.”
Từ Chỉ Tích thẳng thắn từ chối, quay người đi, “Em phải trở về làm việc.”
“Đợi chút.”
Trần Giang Hà gọi cô lại.
Từ Chỉ Tích dừng lại một chút, nhưng không quay đầu lại.
“Em làm rơi đồ rồi.” Trần Giang Hà nhắc nhở, “Quay đầu lại nhìn đi.”
Từ Chỉ Tích tin là thật, khi cô quay người lại, Trần Giang Hà bước đến trước mặt cô và nói, “Đưa anh đi cùng.”
“Vô lại!”
Từ Chỉ Tích có chút tức giận, sau khi mắng vô lại xong, tay liền bị anh nắm chặt, giãy dụa một hồi cũng không thể được, bèn bực mình mím môi quay đầu đi không nhìn anh, đi theo anh về phía thao trường.
“Mấy ngày nữa anh phải đi Thượng Hải một chuyến.”
Đến thao trường, Trần Giang Hà chủ động tìm đề tài nói chuyện.
Trái tim của Từ Chỉ Tích bị chạm đến, đêm hôm đó khi mua vé máy bay đến Thượng Hải để gặp anh, cô thật sự rất muốn gả cho anh.
“Anh muốn đi đâu thì đi, nói với em làm gì?” Từ Chỉ Tích nói.
Trần Giang Hà cúi đầu nhìn cô Từ, “Anh muốn đi làm một việc lớn có thể ảnh hưởng đến xu hướng phát triển của Internet trong tương lai, trong giai đoạn này, anh cũng có thể sẽ phải đối đầu trực tiếp với các công ty Internet hàng đầu trong nước, anh cảm thấy hơi lo lắng.”
Từ Chỉ Tích nghe đến đây, trong lòng đổ mồ hôi thay anh, nhưng trên miệng vẫn nói, “Da mặt anh dày như vậy, tim cũng bị chó tha rồi, còn lo lắng sao?”
Trần Giang Hà không nhịn được cười, “Nói chuyện gieo vần như vậy, muốn thi nghiên cứu sinh sao?”
“Không thi.” Từ Chỉ Tích lắc đầu, cắn môi im lặng một hồi, rồi đột nhiên hỏi, “Lúc trước khi anh mới khởi nghiệp, thường xuyên có người đến cửa xin tiền hay thẻ đúng không?”
“Không phải lúc mới khởi nghiệp, bây giờ cũng như vậy, chỉ là không có trắng trợn như trước kia thôi.”
Trần Giang Hà nhún nhún vai, hỏi, “Xưởng may ở khu Hải Châu gặp phiền phức có phải không?”
“Ừm.” Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng ừ một tiếng, “Anh dùng cách gì để giải quyết, cho tiền sao?”
“Lúc mới đầu quả thực là dùng tiền để giải quyết.”
Trần Giang Hà gật đầu nói, “Sau này phát hiện lòng tham không đáy, cho tiền có được một lần thì sẽ có thêm vô số lần, tiễn một người đi lại thêm một người đến, phiền không chịu nổi.”
“Sau đó thì sao?” Từ Chỉ Tích chớp mắt hỏi dồn.
“Dưới tên anh có hai nhà hàng thương mại cao cấp, mỗi lần chiêu đãi đều đưa bọn họ đến đó, rồi dùng thủ đoạn bí mật ghi lại hành vi xấu xa của một số người trong đó rồi ghi vào đĩa CD.” Trần Giang Hà nói.
------
Dịch: MBMH Translate