"Tầm long ngàn vạn xem quấn núi, nhất trọng quấn là nhất trọng quan; quan môn nếu có ngàn tầng khóa, chắc chắn Vương hầu sống ở đây."
6h30 tối, Trần Giang Hà đứng trước cổng chính Đại học Quảng Đông, nhìn cánh cổng uy nghiêm, véo ngón tay, thầm niệm câu thần chú trong {{ Kinh Lắc Long}} mà anh đã đọc cách đây không lâu, tham khảo mẫu phong thủy của Đại học Quảng Đông.
"Tiên sư nó, phàm là đốt thuốc lá, tôi cũng không đến nỗi nhàm chán như vậy."
Trần Giang Hà trong lòng nhổ nước bọt, chờ con gái là một chuyện dày vò, dù sao không phải cô gái nào cũng giống như Diệc Xu, sẽ xuống dưới lầu sớm đợi anh.
Hầu hết nữ sinh sẽ lảng vảng một lúc trước khi ra ngoài, cũng giống như các chàng trai sẽ cố tình lảng vảng vào những thời điểm nhất định, nhìn bạn có vội hay không.
"Anh rể, anh đang làm gì thế?"
Trần Giang Hà vốn tưởng rằng sẽ phải đợi lâu, không nghĩ tới mới vừa niệm khẩu quyết xong, ngẩng đầu nhìn thấy cô gái trẻ đẹp chạy tới, người cô còn chưa tới giọng nói đã tới trước, bờ vai gầy gò mang balo màu be trên lưng, mỉm cười hoạt bát xinh đẹp: "Kỹ năng của anh thật chuyên nghiệp, trông anh trông giống chú Cửu trong phim zombie vậy."
"Ánh mắt tốt."
Trần Giang Hà cười khen một câu, xoay người mở ghế phụ cửa xe: "Lên xe đi."
Từ Chỉ Quân khom lưng ngồi vào, một bên sát vào thổi luồng khí mát lạnh từ lỗ thông gió của điều hòa, vừa giơ đôi tay trắng nõn mềm mại lên vỗ nhẹ vào má mình như một chiếc quạt nhỏ: "Quảng Đông thật sự rất tuyệt, bây giờ đã là tháng 9 rồi, ở quê em vẫn còn là giữa hè."
Trần Giang Hà mỉm cười: "Em mới đến mấy ngày, đã học được tinh túy của tiếng Quảng Đông chưa?"
"Chỉ học được một chút." Từ Chỉ Quân giơ ngón trỏ lên, tinh nghịch ra hiệu.
"Học thêm chút, miễn cho về sau bị trai đẹp Quảng Đông lừa gạt." Trần Giang Hà khích lệ nói.
"Ừm." Từ Chỉ Quân cười gật đầu, đợi Trần Giang Hà khởi động xe chuẩn bị quay đầu lại, cô mím môi ngập ngừng nói: "Anh rể, anh và hoa khôi trường Đại học Quảng Đông của bọn em ..."
"Tháng này tiền tiêu vặt không đủ sao?" Trần Giang Hà một tay đánh tay lái, một tay lấy ví ra, vẻ mặt bình tĩnh thoải mái.
Từ Chỉ Quân vung tay: "Không phải, chị em hai ngày trước mới vừa gọi điện thoại, căn dặn em không được cầm tiền của anh."
Lạch cạch một tiếng vang nhỏ, Trần Giang Hà mở bóp tiền ra, lấy một xấp tiền nhỏ mới tinh đưa cho cô.
Từ Chỉ Quân do dự nói: "Như vậy không tốt lắm."
Trần Giang Hà lại cho một xấp.
"Chị gái biết sẽ mắng em." Ánh mắt Từ Chỉ Quân lấp lánh hơi khó xử.
Trần Giang Hà không nói lời nào, lấy hết tiền trong ví đưa cho cô.
"Em cái gì cũng không biết, anh rể em với cô hoa khôi trong trường Đại học Quảng Đông một chút quan hệ cũng không có, em về nhà tuyệt đối sẽ không nói lung tung."
Từ Chỉ Quân lặng lẽ đưa tay đem tiền thu về, nhắm mắt lại nói.
Trần Giang Hà nhìn cô, nghĩ thầm cô ấy thật đúng là quân tử yêu tiền, thủ chi hữu đạo.
Lái xe rời khỏi trường Đại học Quảng Đông, trở về cổng trường đại học tài chính Quảng Đông, Trần Giang Hà lấy một ít tiền trong hộp đựng đồ xuống mua một bó hoa hồng, thuận tiện đến cửa hàng bên cạnh mua một con gấu bông cho Từ Chỉ Quân.
"Cảm ơn anh rể."
Lúc Từ Chỉ Quân đưa tay tiếp nhận lấy con gấu bông, đôi mắt sáng lóng lánh.
"Yêu thích là tốt rồi." Trần Giang Hà trầm giọng đáp lại, cầm hoa hồng lái xe vào cửa trường, đi đến ký túc xá khu nhân viên viên phòng đào tạo.
"Anh rể, em phát hiện trường anh có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp nha."
Lúc xuống xe, Từ Chỉ Quân không nhịn được cảm khái nói.
So với Đại học Quảng Đông, các nữ sinh của đại học tài chính Quảng Đông rõ ràng ăn mặc thời trang và táo bạo hơn, hầu hết đều có làn da trắng và trên người có mùi thơm, có rất ít những cô gái như Từ Chỉ Quân mặc áo trắng tay ngắn và quần dài xanh lam, mang balo. Nhìn quá non nớt, trông giống như là học sinh cấp 2.
"Vốn dĩ cũng không nhiều, chủ yếu là thi đại học không phát huy tốt, lên đại học chỉ có thể dành chút thời gian cân nhắc lại dáng dấp, không giống như một số nữ sinh cấp hai các em, đều là bị tài hoa che kín sắc đẹp." Trần Giang Hà nói.
Từ Chỉ Quân quay đầu nhìn anh rể, nghĩ thầm chẳng trách chị gái lại thích anh như vậy, ra tay rất xa hoa, nói chuyện dễ nghe, đều là trong lúc lơ đãng khiến trong lòng người khác cảm thấy thoải mái.
"Đi, lên lầu."
Trần Giang Hà cất bước đi về phía cầu thang, Từ Chỉ Quân ôm gấu đi theo ở phía sau, mỗi lần đi qua nửa tầng lầu liền nghe thấy anh rể dậm chân, đèn cảm ứng cũng đi theo sáng lên, quen cửa quen nẻo.
"Tùng tùng tùng."
Trần Giang Hà phụ trách dẫn đường, Từ Chỉ Quân phụ trách gõ cửa.
Đào Hân Nhiên đang ngồi ở trên ghế salon vừa xem tivi vừa ăn nho, nghe thấy tiếng gõ cửa liền đứng dậy, nhanh chóng đi dép lê tới cửa, mở cửa nhìn thấy Từ Chỉ Quân với Trần Giang Hà, vừa ngạc nhiên lại mừng rỡ, quay đầu nhìn về phía nhà bếp hét lớn: "Chỉ Tích, bạn trai và em gái của cậu đến rồi."
------
Dịch: MBMH Translate